Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 906. Việc tu luyện(2)

Chương 906. Việc tu luyện(2)
Bởi vì có cái gọi là ‘anh hùng nhìn nhau thì ngứa mắt’, với quan hệ giữa hai tông môn, chỉ sợ mình đã trở thành cái đinh trong mắt, gai trong thịt Hợp Hoan môn rồi.
Nếu đơn độc gặp phải tu sĩ cao giai của Hợp Hoan môn, chắc chắn bọn họ sẽ không ngại tiện tay bóp chết mình.
Đang lúc Lưu Ngọc còn mải mê suy nghĩ, một bình linh trà đã được mang đến.
"Công tử, mời dùng linh trà!"
Oanh Ca dùng hai tay dâng lên, giọng nói rất dịu dàng.
Lưu Ngọc tiện tay nhấc chung trà, nhấp một ngụm nhỏ. Linh trà vừa xuống bụng đã có một luồng hơi ấm áp dâng lên, lan tràn khắp toàn thân.
Những chỗ luồng hơi này đi qua, chẳng những không hề có cảm giác nóng rát mà ngược lại còn khiến khí huyết trong cơ thể cực kỳ yên ổn, khiến xác thịt bên ngoài không còn một tí cảm giác xao động nào nữa.
Với địa vị hiện tại của Lưu Ngọc, tất nhiên linh trà hắn uống không phải loại tầm thường.
Có rất nhiều tu sĩ hay thế lực muốn nịnh bợ, sau khi tìm hiểu được sở thích của hắn thì tranh nhau dâng đủ loại linh trà lên.
Đối với những ‘lễ vật này’, Lưu Ngọc ai đến cũng không cự tuyệt, nhận hết không chừa món nào.
Hiện giờ loại linh trà hắn uống cũng coi như nhị giai trung phẩm, có tên là Vũ Hậu Thần Hi.
Linh khí tinh thuần trong loại trà này có thể so sánh với đan dược, có thể giúp ích cho việc tinh tiến tu vi. Nó còn có hiệu quả đặc biệt trong việc làm khí huyết đang xao động trong cơ thể lắng đọng lại, khiến tâm thần thả lỏng, đạt tới tình trạng yên tĩnh.
Trước khi tu luyện mà uống một hai chén thì đúng là rất tốt.
Lưu Ngọc tinh tế thưởng thức. Sau khi hai chén Vũ Hạ Thần Hi nhanh chóng trôi xuống bụng, hắn cản Oanh Ca đang định châm thêm trà rồi đặt cái chén không xuống khay.
“Được rồi, chỗ này không còn chuyện của các ngươi nữa, lui xuống đi.”
Hắn thản nhiên dặn dò.
"Tuân mệnh, công tử."
Sau lưng truyền đến giọng nói mềm mại của Oanh Ca cùng Yến Vũ.
Hai nàng không dám có một chút bất kính nào, sau khi thi lễ xong mới nâng chung trà lên, quay người đi ra ngoài động phủ.
Trong mắt Yến Vũ lóe lên vẻ không cam lòng, thế nhưng cũng chẳng làm gì được.
Người như nàng ta tư chất cực kỳ kém, được bồi dưỡng đến chỗ các tu sĩ để lấy sắc hầu người. Nếu không được chủ nhân sủng hạnh cưng chiều thì còn có biện pháp nào cơ chứ?
Chỉ kém một bước nhưng lại như cách nhau cả một lạch trời, suốt hai năm vẫn không nhảy qua được.
“Haiz~”
Ra khỏi động phủ, Yến Vũ yếu ớt thở dài.
….
Phòng luyện công.
Lưu Ngọc khoanh chân ngồi trên bồ hoàn, trước mặt đặt hai nửa cuốn sách. Hai nửa này hợp lại vừa đúng một bản hoàn chỉnh.
Chính là "bí thuật Tránh Linh " .
Hắn vẫn theo thông lệ, trước là ô dưỡng mấy món pháp khí, thanh trừ khí tức và pháp lực dị chủng trong Xích Viêm tháp. Tiếp theo Lưu Ngọc mới cầm ‘bí thuật Tránh Linh’ lên, cẩn thận lật xem.
Từ sau khi lên Trúc Cơ, Lưu Ngọc chưa từng bỏ qua bất kỳ thu hoạch nào liên quan đến tri thức tu tiên.
Những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, hắn sẽ lôi đủ loại điển tịch ra đọc giết thời gian. Thường ngày cũng sẽ cùng các tu sĩ Trúc Cơ khác giao lưu, cùng nhau ngồi đàm đạo.
Lưu Ngọc biết rõ, muốn đi được xa hơn trên con đường trường sinh, chỉ dựa vào đả tọa luyện khí hay bế quan tu luyện thì không thể được.
Tuy thực lực của hắn cao hơn tất cả tu sĩ trong đội nhưng nếu bàn về mặt lý giải về tu tiên thì chưa hẳn đã được như vậy.
Về mặt vận dụng pháp thuật, vận dụng linh lực hay lý giải, cảm ngộ cảnh giới này kia, chưa chắc Lưu Ngọc đã hiểu sâu hơn các tu sĩ Trúc Cơ khác. Có khi hắn còn chẳng bằng được tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ nữa là.
Bởi vì do thiên phú thừa truyền, mỗi tu sĩ đều có một sở trường riêng. Tuy Lưu Ngọc vẫn luôn cố gắng hấp thu những kiến thức tu tiên nhưng ở những lĩnh vực liên quan, chưa chắc hắn đã có thể sánh vai hoặc vượt qua các tu sĩ khác.
Tuy nói ra có tí tự diệt uy phong của mình, thế nhưng đây chính là hiện thực.
Chỉ là Lưu Ngọc ‘không ngại học hỏi kẻ dưới’, các tu sĩ khác cũng ‘vui vẻ giảng giải’ nên mấy năm nay hắn cũng thu hoạch được khá nhiều, đúng là các tri thức về mọi mặt đều tăng lên không ít.
Đôi bên theo yêu cầu, tất cả đều vui vẻ.
Mỗi lần đọc xong một trang trong ‘bí thuật Tránh Linh’, nụ cười trên mặt Lưu Ngọc lại tươi thêm mấy phần, càng lúc càng nhận rõ đổi thứ này về là vô cùng chính xác.
Loại bí thuật thiên về nhục thân cùng khí huyết này thật sự rất hợp với hắn.
“Vào thời điểm mấu chốt, bí thuật này có thể dẫn đến hiệu quả kỳ diệu. Mình vẫn nên tu luyện càng sớm càng tốt.”
“Tuy trận chiến Yến quốc đã bước vào giai đoạn nửa sau, nhìn sơ có vẻ không bao lâu nữa sẽ kết thúc nhưng chuyện phát triển như thế nào ai có thể nói chắc được chứ?”
“Con át chủ bài thế này, càng sớm nắm trong tay càng tốt.”
Lưu Ngọc lật xem hết cả hai phần ‘bí thuật Tránh Linh’, không nghĩ ngợi nhiều đã quyết định lập tức bắt tay vào tu luyện.
Sau đó hắn lật từng trang sách trên tay, bắt đầu tìm hiểu thật kỹ, Đợi đến khi lĩnh ngộ được toàn bộ nội dung bên trong thì mới bắt bắt đầu tu luyện.
Có lời thề tâm ma ràng buộc, Lưu Ngọc không sợ Trác Mộng Chân động tay động gì trong này, trừ khi nữ nhân này từ bỏ tiền đồ tu đạo.
Loại bí thuật này, nếu tu luyện thất bại cùng lắm là trên người lại có thêm một vết thương nhỏ. Nhưng nếu nội dung bên trong là giả, Trác Mộng Chân chắc chắn phải chịu phản thệ của lời thề tâm ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận