Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 448. Cáo già(2)

Chương 448. Cáo già(2)
Giết người đoạt bảo không thể nghi ngờ là một trong những cách nhanh nhất để có được Linh Thạch, chiến tranh Tu Tiên Giới mấy năm nay, tu sĩ đi đến Hàn Vụ đại doanh hoặc tới các điểm tài nguyên khác để thực hiện nhiệm vụ, có không ít tu sĩ kiếm được một số lượng lớn tài nguyên bằng cách diệt sát địch tu, cuối cùng có không ít đồ lấy được được bán ở Đa Bảo Các.
Tình huống như vậy Giả Phú đã thấy nhiều rồi, gã đã sớm không thấy xa lạ gì.
"Không dám không dám, chỉ là Lưu mỗ có vận khí tốt mà thôi."
"Phần lớn tài nguyên tu tiên ta muốn bán ra đều ở trong hộp và túi này."
"Giả đạo hữu có thể nhìn trước một trước, xem có giá trị như thế nào?"
Lưu Ngọc thản nhiên nói.
Hắn dự định để cho gã ước lượng giá cả trước, sau đó sẽ giao dịch nếu thấy thích hợp.
"Lưu Huỳnh Tử Tinh? Số lượng như này?"
Giả Phúc nghe vậy gật đầu, mở hộp ngọc nhìn vào bên trong, nhất thời miệng gã kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Hiển nhiên gã cũng không nghĩ tới một mình Lưu Ngọc sẽ đưa ra nhiều tài nguyên như vậy, từ lúc gã đạt cảnh giới Trúc Cơ mà nói, tình huống này thực sự hiếm thấy.
"Một cân rưỡi Lưu Huỳnh Tử Tinh, coi như khoảng ba ngàn Linh Thạch."
Giả Phú cầm lấy tinh thể màu tím trong hộp ngọc, trong thời gian ngắn gã đã xác minh được thật giả và đưa ra một mức giá.
Sau đó gã cầm lấy túi trữ vật lên, quan sát tài nguyên hỗn tạp bên trong.
"Số lượng tài nguyên trong túi trữ vật, có thể ước chừng khoảng hai ngàn ba trăm Linh Thạch."
Với thân phận là chủ sự Đa Bảo Các, xét về phương diện kiến thức tài nguyên tu tiên của gã đương nhiên không thể so sánh với các tu sĩ bình thường.
Mặc dù tài nguyên trong túi trữ vật khá lộn xộn, hơn nữa chủng loại rất nhiều, nhưng gã cũng chỉ cân nhắc một hồi đã có thể đưa ra một mức giá.
"Tổng cộng năm ngàn ba trăm Linh Thạch, Lưu đạo hữu thấy thế nào?"
Giả Phú cười hỏi, trong mắt gã lộ ra vẻ khôn khéo.
"Đạo hữu đưa ra mức giá này có phần không thành thật đúng không? Chẳng lẽ đạo hữu cho rằng Lưu mỗ không rõ giá cả hay sao?"
"Theo lưu mỗ thấy, những tài nguyên này cộng lại lên tới năm ngàn năm trăm Linh Thạch, Giả đạo hữu ngươi thấy thế nào?
"Nếu đạo hữu thấy không phù hợp, vậy xin thứ lỗi cho Lưu mỗ không chấp nhận."
Lưu Ngọc nói với nụ cười nửa miệng, nhưng giọng điệu hắn lại cực kỳ nghiêm túc.
"Này! Đạo hữu đừng nóng vội."
"Đối với mức giá này nếu đạo hữu không hài lòng, chúng ta có thể từ từ thương lượng."
"Tại hạ tuổi đã cao trí nhớ không tốt lắm, sai lệch giá cả vài loại tài nguyên cũng không có gì kỳ lạ."
"Bây giờ nghĩ lại, những tài nguyên này quả thật có giá trị năm ngàn năm trăm Linh Thạch."
Tiểu xảo của gã bị vạch trần nhưng Giả Phú không chút hoảng hốt, ngay lập tức tìm một lối thoát, sắc mặt không chút thay đổi nói.
Lưu Ngọc nghe vậy nhẹ nhàng nhấp một ngụm Linh trà và khẽ gật đầu.
"Đạo hữu có thể kiểm lại một chút Linh Thạch, nếu như không có vấn đề gì, giao dịch lần này coi như hoàn thành."
Giả Phú thấy vậy chạm vào túi trữ vật, năm mươi lăm khối Linh Thạch trung phẩm lập tức xuất hiện trên bàn, gã cười nói.
"Lưu mỗ cũng chưa nói đây là những thứ duy nhất tại hạ muốn bán, Giả đạo hữu mời xem thêm hai thứ này."
Thấy vậy Lưu Ngọc mỉm cười, chạm vào túi trữ vật lấy ra hai pháp khí cực phẩm Hồng Sắc Cốt Trảo của hồng y nam tử Hợp Hoan Môn, và Phấn Hồng Chiết Phiến đặt lên bàn.
Dù sao khi đến Đa Bảo Các để làm ăn, Giả Phú tuyệt đối sẽ không thua lỗ, ngược lại số tiền càng lớn gã kiếm được càng nhiều.
Hắn nghe ánh mắt gã sáng lên, cầm trong tay hai pháp khí, để gần hơn và cẩn thận quan sát.
"Tinh phẩm của Hồng Sắc Cốt Trảo này được xếp vào bậc thượng phẩm, ước tính một ngàn hai trăm Linh Thạch, còn Phấn Hồng Chiết Phiến tinh phẩm bình thường, chỉ có thể tính khoảng chín trăm Linh Thạch."
"Đạo hữu thấy thế nào?"
Giả Phú đánh giá vài lần sau đó ước tính giá cả và báo ra mức giá.
Lần này gã cũng không cố ý ép giá, bằng không chính gã sẽ trở thành người đẩy vị lữ khách này đi mất.
"Ừm, cứ dựa theo mức giá này đi."
Mức định giá trong lòng Lưu Ngọc cũng không có sự chênh lệch lắm, hắn suy nghĩ một chút sau đó lập tức gật đầu đồng ý.
"Đạo hữu kiểm qua một chút."
Nghe được câu trả lời khẳng định như vậy, bàn tay mập mạp của Giả Phú chạm vào túi trữ vật, trên bàn lại có thêm hai mươi mốt viên Linh Thạch trung phẩm, sau đó gã tiếp tục duy trì nụ cười khách khí nói.
"Lưu mỗ còn có việc quan trọng cần xử lý, cáo từ!"
Thần thức Lưu Ngọc lướt qua trong nháy mắt điểm rõ số lượng và xác nhận thật giả, một lát sau hắn thu Linh Thạch vào trong tay áo, sau đó đứng dậy chắp tay nói.
"Nếu Lưu đạo hữu đã có việc quan trọng phải làm, vậy tại hạ cũng không tiện giữ ngài ở lại, kính mời đạo hữu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận