Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1231. Tặng Pháp Bảo



Chương 1231. Tặng Pháp Bảo




Dựa theo quy tắc ngầm, nhân vật càng lợi hại thì sẽ càng xuất hiện muộn, cho nên hắn vẫn còn thời gian để nhàn nhã.
Khi những vị lai khách nên đến đến gần đủ thì các Kim Đan trưởng lão của tông môn với lên sàn, đó mới chính là lúc Lưu Ngọc sẽ đích thân nghênh đón.
Mà lúc này Giang Thu Thủy và Kỷ Như Yên thì phụ trách phương diện hậu cần của đại điển, ví dụ như sắp xếp cung ứng các loại Linh quả, Linh thực, Linh dưa.
Đối với loại chuyện như này, hai nàng ta sắp xếp vô cùng ngay ngắn rõ ràng.
Thật ra so với Nhan Khai, Giang Thu Thủy càng thích hợp để đảm nhiệm vị trí người chủ trì nghênh đón hơn, chẳng qua vì chút tâm tư riêng, Lưu Ngọc đã không an bài như vậy.
Xen trong tiếng nhạc vui mừng của đại điển, còn thỉnh thoảng vang lên những tiếng hát lễ, thời gian dần dần trôi qua.
Số lượng người trên đỉnh Thanh Dương phong càng ngày càng nhiều, thân phận tu sĩ lui tới cũng càng ngày càng tăng cao.
Đương nhiên, hạ lễ đưa tới cũng càng quý giá, thỉnh thoảng còn có thể tạo ra những trận ghé mắt và kinh hô của các tu sĩ.
"Nghiêm gia Nghiêm trưởng lão đến!"
"Kính tặng một món Pháp Bảo phòng ngự "Kim Ngọc hoàn", chúc Thanh Dương trưởng lão đại thành Kim Đan!"
Bỗng nhiên, tiếng hát lễ đón khách lại vang lên.
Lần này, âm thanh có hơi run rẩy, dường như đã bị hạ lễ làm cho chấn động.
"Pháp Bảo?"
Lời còn chưa dứt, giữa sân một trận xôn xao, ánh mắt của các tu sĩ đều đồng loạt nhìn qua, nhìn thấy được khuôn mặt uy nghiêm của Nghiêm trưởng lão, và Linh áp cấp bậc Kim Đan vô cùng chân thật kia.
"Lần này Nghiêm trưởng lão ra tay hào phóng thế?"
"Trước đó không lâu lúc Lý Bất Ngữ, Lý trưởng lão Kết Đan, Nghiêm trưởng lão ra tay cũng hào phóng như vậy đâu."
Có tu sĩ chấn động, nhìn hộp quà nho nhỏ kia mà trong mắt lóe lên sự ước ao, cùng với đủ loại thần sắc phức tạp.
Pháp Bảo là một vũ khí chuyên dùng của tu sĩ Kim Đan, một món thôi đã có giá trị chín vạn Linh Thạch.
Một khoản Linh Thạch kếch xù thế này đủ để khiến một tu sĩ bình thường cố gắng mấy trăm năm, nhưng chỉ có thể ước mà không chạm đến được.
"Như vậy mà ngươi còn không hiểu sao?"
"Lý Bất Ngữ trưởng lão và Thanh Dương trưởng lão đều là Kim Đan chân nhân có tiền đồ rộng mở."
"Chẳng qua một người là nữ tu, hơn nữa Lý Bất Ngữ trưởng lão cũng không có ý định tìm đạo lữ, cho nên người bên ngoài dĩ nhiên không thể tùy tiện làm ẩu."
Bên cạnh, một người đồng môn bí hiểm nói, vô cùng tự đắc với suy đoán của bản thân.
Dứt lời, gã còn nhìn thoáng qua vòng bảo hộ cách âm đang bày xung quanh, rồi mới nói tiếp:
"Nhưng Thanh Dương trưởng lão thì khác, ngài đã có một thị thiếp, nghe nói còn có một vị sư muội, có quan hệ không rõ ràng."
"Những dấu vết này đều nói rõ, Thanh Dương trưởng lão và chúng ta đều là người đồng đạo."
"Cho nên Nghiêm gia, có lẽ vì coi trọng điểm này nên vừa mới ra tay đã lấy ra hạ lễ cấp bậc Pháp Bảo có trọng lượng như vậy, chính là vì muốn thúc đẩy một chuyện tốt thôi."
"Nghe nói..."
Nói đến chỗ này, trong lòng người này hừng hực cháy lên ngọn lửa bát quái.
Mà lúc này, Lưu Ngọc nhận được truyền âm mà đi ra, dưới sự quan sát của mọi người vội vàng nghênh đón Nghiêm trưởng lão.
"Hoan nghênh sư huynh đại giá quang lâm, từ khi chia tay đến nay, Nghiêm sư huynh vẫn khỏe chứ?"
Trên mặt nở một nụ cười mỉm, Lưu Ngọc thoải mái chắp tay nói.
Nhất cử nhất động của hắn trong lúc này, tuy rằng không có gì thay đổi, nhưng khí chất đã rực rỡ hẳn lên.
Càng thêm thong dong và tự nhiên, đối tượng cũng đổi thành tu sĩ Kim Đan.
"Tiểu bối" Luyện Khí hay Trúc Cơ có thể giao cho Nhan Khai tiếp đãi, nhưng cùng là tu sĩ Kim Đan thì nhất định phải tự mình đón tiếp.
Nếu không đúng là quá thất lễ rồi.
Bên cạnh, sư tôn hời Lý Trường Không cũng đang mỉm cười gật đầu, chẳng qua người này không nói gì, không định đoạt ánh sáng của nhân vật chính hôm nay.
"Ha ha ha."
"Mọi thứ đều mạnh khỏe, Thanh Dương sư đệ quá khách khí rồi."
Nghiêm trưởng lão thoải mái cười to, vừa nói vừa đi tới gần, sau đó dùng ánh mắt để sai bảo người hầu mở hộp ra.
Sau đó, lão tiếp tục nói:
"Chúc mừng Thanh Dương sư đệ đạt tới cảnh giới Kim Đan, sư đệ nhìn kỹ hạ lễ này của lão phu, thấy thế nào?"
"Có hài lòng không?"
Lúc nói những lời này, Nghiêm trưởng lão đã nhìn chằm chằm Lưu Ngọc, lời nói đầy thấm thía.
Khi người hầu mở hộp gấm ra, một cái vòng màu vàng nhạt lập tức xuất hiện trong tầm mắt tất cả tu sĩ.
Cái vòng này lớn chừng ba tấc, toàn thân tản ra màu vàng nhạt, trên bề ngoài còn có hoa văn màu hồng tinh xảo.
Nhìn thấy hình dáng thật của Pháp Bảo, đa phần tu sĩ đều xôn xao, khí tức nhấp nhô bất định.
Chẳng qua ở trước mặt vài tu sĩ Kim Đan, bọn họ đương nhiên không dám có suy nghĩ không tốt gì.
Lưu Ngọc cầm lấy món Pháp Bảo "Kim Ngọc hoàn" quan sát, cẩn thận vuốt ve mặt hoa văn, cảm thụ uy năng cường đại trong đó, một lúc sau hắn mới nói:
"Đa tạ Nghiêm sư huynh, món lễ vật này Lưu mỗ vô cùng hài lòng."
“Chỉ là món lễ vật này của sư huynh dường như quá quý giá."
Mặc kệ là Linh khí pháp khí hay Pháp Bảo, tính phòng ngự mang tới giá trị còn cao hơn tính công kích, chỉ vì tính mạng vĩnh viễn quan trọng nhất.
Một món Pháp Bảo bình thường đã chín vạn Linh Thạch, mà món Pháp Bảo phòng ngự này ít nhất cũng phải mười một vạn Linh Thạch. Hết chương 1231.



Bạn cần đăng nhập để bình luận