Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 809. Ý đồ của sư tỷ(4)

Chương 809. Ý đồ của sư tỷ(4)
“Sư tỷ nói không sai, là Thanh Dương không đúng.”
“Tại hạ nguyện ý tham gia tấn công Hoa gia, nguyện nghe theo phân phó của sư tỷ.”
“Không biết đại sư tỷ cần đệ làm gì, điều động bao nhiêu người?”
Hình như bị nói trúng chỗ đau, Lưu Ngọc lộ ra vẻ áy náy xấu hổ, phát huy hoàn toàn khả năng diễn xuất, trầm ngâm một lúc mới đáp ứng.
Sự tình liên quan đến tính mạng của bản thân, hắn thà rằng chính mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
“Sư đệ có thể đồng ý, trong lòng ta cũng cảm thấy được an ủi.”
“Ta có một quả Phá Cấm châu tam giai, có thể vô hiệu trận pháp Hoa gia trong thời gian ngắn.”
“Để tránh cho việc cây Hỏa Linh quả đã dời đi trước đó, ta không thể dẫn theo tu sĩ Luyện Khí kỳ, để tránh đánh rắn động cỏ.”
“Sư đệ chỉ cần tự mình đến đó, lại phái thêm năm tu sĩ Trúc Cơ, đế lúc đó ta chờ tu sĩ Trúc Cơ sử dụng Phá Cấm châu đánh bất ngờ, đánh cho Hoa gia trở tay không kịp!”
Cuối cùng nghe được đáp án như mong muốn, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ của Lý Bất Ngữ vẻ tươi cười nói.
“Năm tu sĩ Trúc Cơ? Không thành vấn đề.”
“Không biết khi nào thì động thủ, có cần để đệ lập tức an bài hay không?”
Lưu Ngọc gật đầu, hỏi.
Lý Bất Ngữ nghe vậy, sâu trong đôi mắt lạnh lẽo hiện lên vẻ ngạc nhiên, không hề nghĩ ngợi, nói:
"Dĩ nhiên là một tháng sau, đây mới là thời cơ ra tay tốt nhất."
"Gần đây e rằng sư đệ phải trở về tông môn, hoặc là bế quan nhỉ? Vì thế nên mới không biết thông tin vừa qua."
Lúc nói lời này, nàng ta dùng một loại ánh mắt hơi kỳ quái dò xét Lưu Ngọc.
Vào thời khắc mấu chốt như thế mà còn dám bỏ mặc địa phận khống chế, thật sự không biết nên nói cái gì.
Song, đó chỉ là một người dưng, tuy nàng ta là sư tỷ, cũng không thể hỏi quá nhiều, nhiều nhất là nhắc nhở một phen thôi.
"Hẳn là trong khoảng nửa tháng ta rời đi này, Yến quốc đã xảy ra chuyện lớn gì à?"
Lưu Ngọc nghe vậy, trong lòng hơi động, trên mặt lộ ra chút xấu hổ, mở miệng nói:
"Gần đây sư đệ đúng là có trở về tông môn một chuyến, có vài việc gấp không thể không trở về xử lý."
"Đại sư tỷ, gần đây xảy ra chuyện gì lớn lắm sao?"
Lý Bất Ngữ đặt chén trà trong tay xuống, trầm ngâm một hồi, nói:
"Gần đây đúng là có xảy ra một chuyện khá nghiêm trọng."
"Dưới sự hợp lực tiến công của Nguyên Dương Tông chúng ta, còn có Tàn Nguyệt Cốc và Hợp Hoan Môn, Bạch Vân Quan đã lộ rõ vẻ mệt mỏi, địa phận hai châu cũng đã mất hơn nửa."
"Tông môn chẳng những tiến đánh vào Tiên Khuyết Thành gần Bạch Vân Quan nhất mà những phương hướng khác, hai phái Hợp Hoan Môn, Tàn Nguyệt Cốc cũng đều tới gần sơn môn của Bạch Vân Quan."
"Nhìn thấy tình hình bị vây kín như thế, Bạch Vân Quan nguy cơ trùng trùng, rốt cuộc chúng cũng không ngồi yên nữa."
Nói tới đây, nàng ta không biết nghĩ tới cái gì, dừng một chút mới nói:
"Thanh Vi chân nhân của Bạch Vân Quan, chủ động ước chiến với Trường Phong sư thúc chúng ta, vào đêm trăng tròn của mười lăm tháng tám phân cao thấp tại Thiên Vương sơn!"
"Hai bên lập tức lập ra Thái Ất đạo khế, nếu Thanh Vi chân nhân của Bạch Vân Quan thắng, tông môn sẽ chủ động dừng tay một khoảng thời gian."
"Nếu Trường Phong sư thúc thắng, Bạch Vân Quan sẽ phải chắp tay nhường Tiên Khuyết Thành."
"Đến lúc đó, từ Tiên Khuyết Thành đến sơn môn của Bạch Vân Quan cũng sẽ không bị ngăn cản!"
Nói tới Trường Phong chân nhân nhà mình, trên mặt Lý Bất Ngữ lộ rõ vẻ mặt vẻ vang, nhưng lúc nói tới trận chiến Thiên Vương sơn, nàng ta lại lộ ra chút sắc thái lo lắng.
"Thì ra là thế."
Trong mắt Lưu Ngọc lóe lên vẻ đã hiểu rõ.
Nếu chinh chiến ở Yến quốc, Bạch Vân Quan có danh tiếng là Kim Đan chân nhân điều này hắn biết rõ.
Thanh Vi chân nhân chính là Kim Đan đầu tiên của Bạch Vân Quan, bên trong toàn bộ Cửu Quốc Minh là người có thanh danh lớn nhất, thậm chí còn vượt qua nửa bậc so với Trường Phong chân nhân.
Nhân vật như vậy muốn thực hiện quyết đấu, vậy chuyện này đúng là chuyện lớn kinh thiên động địa.
Thắng bại của bọn họ đều vô cùng quan trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến tình thế toàn cục, tạo thành ảnh hưởng vô cùng sâu xa.
Mà Trường Phong chân nhân chính là Định Hải Thần châm của Lý gia, hơn phân nửa hưng thịnh của Lý gia đều dựa trên người lão, nếu một mình đi đến đó nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy Lý gia sẽ khó mà chống đỡ nổi.
Cho nên, lo lắng cũng là chuyện bình thường.
Thông qua sự hiểu rõ về địa hình Yến quốc, Lưu Ngọc cũng hoàn toàn hiểu rõ lo lắng của nàng ta, nó không phải là không có nguyên do.
Thứ nhất, dù sao thanh danh của Thanh Vi chân nhân quá lớn, hơn nữa cũng dừng ở Kim Đan đỉnh phong đã lâu, nội tình càng thâm hậu.
So với lão, Trường Phong chân nhân nhỏ hơn một trăm tuổi, chậm trễ hơn vài chục năm mới đạt tới Kim Đan đỉnh phong, đúng là có loại hương vị nhân tài mới nổi.
Thứ hai, ở Thiên Vương sơn vẫn còn thuộc phạm vi khống chế của Bạch Vân Quan, lực lượng của tông môn tạm thời không thể đi vào được.
Trường Phong chân nhân một mình đi gặp, nếu lỡ gặp mai phục, vậy sẽ không thể nào tốt nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận