Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1138. Quả quyết xuất kích



Chương 1138. Quả quyết xuất kích




Kiếp sống mấy chục năm tu tiên hắn cũng đã sớm xem thường sinh tử, biết người nữ tu quen nhau chưa tới một năm này đã chết, trong lòng hắn dường như chẳng nổi lên chút gợn sóng nào.
Chỉ là hắn khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Tử Sam chết rồi, một thân một mình hắn đối mặt với Nhậm Hồng Nhan, dựa vào thực lực luyện thể thì không thể kiên trì được.
Lộ ra sơ hở chỉ là chuyện sớm muộn.
Chẳng qua trước mắt đã không thể nghĩ ngợi thêm.
Công kích của địch tu cũng sẽ không bởi vì "Đồng đội" tử vong mà dừng lại.
"Đinh đinh đinh."
Bên trong thân thể, mấy vạn cân lực không thể giữ lại, sắc mặt Lưu Ngọc nghiêm trọng, mượn Ám Nguyệt kiếm để tùy ý bùng phát lực lượng trong thân thể.
Mỗi một kiếm đều mang theo mấy vạn cân sức mạnh to lớn.
Một mặt vừa vội trốn tránh, một mặt phòng ngự ảo ảnh đao binh bắn về phía mình, một mặt vẫn lưu ý tình huống xung quanh.
"Keng keng."
Lưu Ngọc múa Ám Nguyệt kiếm dày đặc, "khó khăn" ngăn cản công kích đang không ngừng đến.
Kiếm này thân kiếm đen nhánh, không ngừng va chạm với Linh quang lấp lánh ánh đỏ của đao thương kiếm kích, thỉnh thoảng còn bắn ra tia lửa.
Cái chết của sư đệ đồng môn khiến Nhậm Hồng Nhan vô cùng tức giận, sát ý đối với Lưu Ngọc trong lòng cũng tăng lên vài phần.
"Keng keng keng."
Theo sự tăng lên pháp lực xuất ra của nàng ta, tiếng đàn dần dần trở nên thong thả, đao binh ảo ảnh mà cổ cầm màu đỏ thẫm ngưng tụ ra cũng đang dần trở nên thưa thớt.
Nhưng, đây không có nghĩa là thế công của nàng ta yếu dần, trái lại nó càng mãnh liệt hơn hai phần!
Sau khi cơn hồng thủy đao binh hư ảo biến mất, sức mạnh của đao binh ngưng tụ lần tiếp theo lại càng rắn chắc và uy lực hơn.
Đồng thời, Nhậm Hồng Nhan cũng suy xét đến môi trường có Linh khí thuộc tính Hỏa nồng đậm ở nơi này, chuyển đổi thuộc tính của đao binh ảo ảnh, khiến cho uy năng của nó lại tăng thêm ba phần!
Trường đao, trường thương, xích sắt.
Một kiện Linh quang màu đỏ lấp lánh, hòa lẫn tinh thần vào trong đó, đồng loạt hướng đến Lưu Ngọc.
Dưới sự điều khiển của Nhậm Hồng Nhan, chúng thế mà còn vô cùng linh hoạt, tạo thành thế phối hợp lẫn nhau, đưa tới hiệu quả một cộng một lớn hơn hai.
"Rầm."
Đối mặt với thế công bừng bừng khí thế, tay cầm Ám Nguyệt kiếm của Lưu Ngọc không ngừng vung vẩy, bốn phía khắp người đều là kiếm ảnh màu đen.
Tốc độ cực nhanh, vượt qua sức tưởng tượng của tu sĩ bình thường.
Nếu lấy ánh mắt của phàm nhân để nhìn, thì chỉ có thể thấy được một cái bóng người màu đen, vĩnh viễn không thể thấy rõ tình huống chân thật.
"Keng keng."
Ám Nguyệt kiếm vô cùng cứng rắn, nó mang theo sức mạnh mấy vạn cân, đẩy lùi đánh tan những đao binh màu đỏ trong phạm vi nhất định.
Đối mặt với những đòn công kích của Nhậm Hồng Nhan, Lưu Ngọc cũng không dám dùng nhục thân cứng rắn đối đầu.
Đây chính là công kích phát ra từ Linh khí cực phẩm, mà tu vi của đối thủ cũng đã đến Trúc Cơ đỉnh phong, không phải là người mà những tu sĩ Thiên Nhất Tông vừa rồi có thể so sánh được.
Lấy thân thể hiện tại của hắn, hắn không thể nào phòng ngự với loạt uy năng ở trình độ này được, cơ bản một kích là có thể phá hủy.
Tuyệt đối không thể mạo hiểm!
"Keng keng keng."
Cự kiếm trong tay lấy tốc độ cực nhanh đâm ra, dùng phương thức lấy mũi nhọn đấu với dao sắc, đánh lui một thương một kiếm trước mặt, dưới lực phản lại, thân thể của Lưu Ngọc không tự chủ được mà lui về phía sau.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, cho dù hắn có thể khống chế thân thể thuần thục để ổn định, nhưng hắn vẫn phải mất một lúc để vượt qua được cỗ quán tính này.
Nhưng Nhậm Hồng Nhan không hổ là Trúc Cơ đỉnh phong, khác biệt hoàn toàn tu sĩ Thiên Nhất Tông.
Với loại trình độ công kích vừa rồi, đối với nàng ta mà nói đó chỉ là bình thường, có thể thi triển mà không gặp chút gián đoạn nào.
Không đợi Lưu Ngọc hồi khí lại, một xích sắt với Linh quang màu đỏ ánh lên lập tức xé gió mạnh mẽ, một thương một kiếm mới vừa bị đẩy lùi trong thời gian ngắn cũng đã đến gần đến khoảng cách hai trượng.
Lưu Ngọc bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cưỡng ép bình phục khí huyết đang xao động, tiếp tục múa Ám Nguyệt kiếm cẩn thận ứng đối.
Dù sao hắn đã hạ quyết tâm, có thể kéo dài một hồi thì sẽ là một hồi, có thể khiến các tu sĩ trong sân tiêu hao nhiều hơn một phần thực lực, đều là kiếm.

"Tử Sam!"
Đối với cái chết của Tử Sam, Đường Thiên Bảo muốn rách cả mí mắt, vào lúc nàng ta gặp hiểm cảnh, hắn ta đã lập tức gầm lên một tiếng đầy giận dữ.
Chỉ tiếc, hắn ta bị Chu Tử Văn vững vàng dây dưa, căn bản không thể bay tới ra tay trợ giúp.
Hắn ta chỉ có thể trơ mắt mà nhìn giáo chúng hạch tâm này ngã xuống, lực lượng của Thánh Hỏa Giáo lại suy yếu thêm một phần.
Dương thúc, Tử Sam chết khiến đáy lòng Đường Thiên Bảo trọng thương nặng nề, cũng đốt lên lửa giận trong lòng hắn ta.
Hắn ta bởi vì phẫn nộ mà huy động kiếm, không còn cố kỵ tình nghĩa những ngày qua nữa.
"Vù vù."
Lúc này tóc tai Đường Thiên Bảo bù xù, trong mắt lấp lóe hung quang, Linh áp Trúc Cơ đỉnh phong không hề thu liễm.
Pháp lực trong cơ thể hắn ta tùy ý phát tiết ra, thao túng Linh khí cực phẩm chém ra một đạo kiếm quang sáng rực như trăng.
Pháp thuật trong tay hắn ta cũng được phóng thích ra không ngừng, hai bút cùng vẽ toàn lực công kích Chu Tử Văn. Hết chương 1138.



Bạn cần đăng nhập để bình luận