Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 882. Tiên binh hậu lễ(2)

Chương 882. Tiên binh hậu lễ(2)
Chương 882: Tiên binh hậu lễ(2)
Mà Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm, Mạnh Văn Tinh, Vi Quang Chính, mười sáu tên tu sĩ Trúc Cơ lúc này đang đứng ở phía sau hắn.
Âm thanh vang lên, rất nhanh đã có từng đội tu sĩ phá không mà đến, dựa theo số hiệu từ nhỏ đến lớn mà bắt đầu, tràng cảnh không có chút hỗn loạn nào.
Trải qua sự huấn luyện đơn giản của Lãnh Nguyệt Tâm, Mạnh Văn Tinh, mặc dù những tu sĩ Luyện Khí này không làm được những phối hợp phức tạp, nhưng bày binh bố trận đơn giản thì không thành vấn đề.
Đương nhiên, loại “Tác phong nhà binh” này so với đội ngũ của Lý Bất Ngữ thì còn kém xa.
Trên boong thuyền không chứa được quá nhiều tu sĩ, dưới sự chỉ huy của Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm, tất cả tu sĩ Luyện Khí kỳ đều tiến vào trong khoang thuyền, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể đứng ở trên boong thuyền.
Trước sau chỉ chưa đến mười lăm phút, năm trăm tu sĩ đã toàn bộ nhảy lên thuyền.
Lưu Ngọc chỉ lạnh nhạt nhìn mấy người Giang Thu Thủy sắp xếp, cơ bản sẽ không nhúng tay vào quản lý cụ thể, chỉ cần bọn họ dựa theo ý của mình làm là được rồi.
Đợi sau khi tất cả các tu sĩ đều đã nhảy lên thuyền, hắn đánh mấy đạo pháp quyết vào trên lệnh bài khống chế, Quy Nguyên chu lập tức chấn động, chậm rãi bay về phía tây nam.
Về phần tu sĩ lưu thủ ở trong phường thị, luôn không được tính vào trong lực lượng của đội ngũ, vẫn có thể vận hành như cũ.
...
Mạch khoáng Lưu Kim Thạch ở cách phường thị Vĩnh Thái một trăm chín mươi dặm, nếu như theo tốc độ phi hành của Luyện Khí kỳ, cần khoảng hai canh giờ, cho nên dùng Quy Nguyên chu để đi đường là hợp lý nhất.
Triệu gia Cửu Đài sơn là một gia tộc tu tiên chỉ có bốn tu sĩ Trúc Cơ, ở trước mặt của Lưu Ngọc thì không đáng nhắc tới.
Chỉ có điều trong những thế lực nhỏ cũng được coi là tai to mặt lớn.
Không khác lắm so với Vi gia của Vi Quang Chính, đưa mắt nhìn xung quanh phường thị Vĩnh Thái hai trăm dặm cũng có thể coi là thế lực số một số hai.
Bởi vì Cửu Đài sơn chỉ cách mạch khoáng Lưu Kim Thạch vỏn vẹn hai mươi mấy dặm, cho nên trục xuất tu sĩ Bạch Vân Quan về sau thì Giang Thu Thủy từng xin phép Lưu Ngọc, sắp xếp Triệu gia thay thế trông coi mạch khoáng.
Một ngày trước, một đạo mệnh lệnh truyền xuống, thế lực lớn nhỏ quanh phường thị Vĩnh Thái hai trăm dặm liền di động theo, dồn dập điều động tu sĩ đi Cửu Đài sơn.
Mặc kệ không tình nguyện ra sao, mời vừa đầu nhập vào Nguyên Dương Tông, lúc này mệnh lệnh hạ xuống tuyệt đối không thể vi phạm.
Lúc này Triệu gia trên Cửu Đài sơn đã kín người chật chỗ.
Bốn năm trăm tên tu sĩ Luyện Khí kỳ tụ tập từ các thế lực khác nhau, còn có bảy tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Trong bảy tu sĩ Trúc Cơ kỳ, còn có tu sĩ đến từ gia tộc tu tiên, có đến từ môn phái nhỏ, cũng có tán tu ràng buộc rất ít.
Nhưng bây giờ bọn họ phải tiếp tục ở trong hai trăm dặm của phường thị Vĩnh Thái chờ đợi, cũng chỉ có thể nghe theo Lưu Ngọc điều khiển, nếu không chỉ có hai con đường để đi là rời đi và diệt vong.
Ở trong ánh mắt của mấy trăm tên tu sĩ Trúc Cơ, một đạo độn quang màu đỏ nhạt tiếp cận từ trên không trung, nhanh chóng tiến lại gần một cách bắt mắt.
Lúc này các tu sĩ bên trên Cửu Đài sơn mới nhìn rõ được độn quang, đúng là một chiếc phi thuyền màu đỏ to lớn.
“Quy Nguyên chu.”
“Là Thanh Dương đạo hữu, nhanh chóng mở trận pháp ra.”
Ký hiệu trên phi thuyền của Nguyên Dương Tông vô cùng bắt mắt, mỗi một chiếc Quy Nguyên chu cũng có những khác biệt, có tu sĩ nhận ra lai lịch của phi thuyền, lập tức nhắc nhở.
Bởi vì mạch khoáng Lưu Kim Thạch cách Cửu Đài sơn chỉ hơn hai mươi dặm, cho nên từ sau khi đội ngũ Trác Mộng Chân chiếm lĩnh mạch khoáng thì hộ sơn đại trận của Cửu Đài sơn vẫn luôn duy trì trạng thái mở ra, sợ tu sĩ Hợp Hoan Môn đột nhiên tập kích.
Ở gần mãnh hổ, mấy ngày nay từ trên xuống dưới Triệu gia đều đứng ngồi không yên.
Đợi đến khi nhìn thấy Lưu Ngọc ở trên thuyền, tộc trưởng Triệu gia cuối cùng mới thở dài một hơi, bảo người mở ra trận pháp rồi tự mình lên trước nghênh đón.
“Tại hạ Triệu Minh Thành, bái kiến Thanh Dương tử đạo hữu.”
“Mạch khoáng Lưu Kim Thạch mất trong tay Triệu gia, vạn mong thứ tội.”
“Đợi chút nữa nếu như phải giao thủ với tu sĩ Hợp Hoan Môn, Triệu gia nguyện làm tiên phong, hết thảy đều nghe sai khiến của Thanh Dương tử đạo hữu.”
Chờ đến khi Quy Nguyên chu dừng lại, tộc trưởng Triệu gia Triệu Minh Thành lập tức khống chế pháp khí đi lên thỉnh tội, lúc nói chuyện cúi người thật sâu.
“Triệu đạo hữu không cần đa lễ.”
“Đội ngũ Trác Mộng Chân người đông thế mạnh, thực lực cường đại, mạch khoáng Lưu Kim Thạch bị mất cũng không phải là lỗi của Triệu gia.”
“Triệu đạo hữu hãy thả lỏng tinh thần, ai đúng ai sai Lưu mỗ tự có kết luận, sẽ không để cho đồng đạo tâm hướng tông môn thất vọng đau xót.”
Lưu Ngọc tự tay đỡ dậy, lại cười nói.
Chỉ có điều ngừng lại chút, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, tiếp tục nói:
“Nhưng mất đi mạch khoáng Lưu Kim Thạch, đối với tông môn và đội ngũ mà nói, đều là tuyệt đối không thể tiếp nhận.”
“Mặc kệ đối phương hung hăng ngang ngược như thế nào, chúng ta cũng phải đoạt lại!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận