Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 821. Hộ Thể Diễm Thuẫn và chuyện ngoài dự liệu(3)

Chương 821. Hộ Thể Diễm Thuẫn và chuyện ngoài dự liệu(3)
Cho đến khi mấy lưỡi băng trong khoảng cách nguy hiểm một trượng, hắn mới hành động.
Chỉ thấy một lá chắn lửa màu xanh, giống như trong nháy mắt đã ngưng tụ trước mặt hắn, dễ dàng ngăn mấy lưỡi băng, mà bản thân không có chút tổn hại nào.
Linh quang chỉ mờ đi một chút, nhưng vừa lưu chuyển pháp lực đã nhanh chóng khôi phục như ban đầu.
Hộ Thể Diễm Thuẫn!
Sử dụng “Thanh Dương công pháp” căn bản vào trong pháp thuật, giúp kích phát tốc độ cực nhanh, nhưng tiêu hao pháp lực cực nhỏ.
Nhưng năng lượng và pháp lực cùng một nhịp thở, nếu pháp lực không đủ tinh thuần hay thâm hậu, năng lượng chỉ có thể ở mức trung bình.
Lúc trước bởi vì số lần Ma Hỏa luyện nguyên không cao, khó có thể ngăn cản đòn tấn công của pháp khí cực phẩm và pháp thuật nhị giai, thế nên rất ít được sử dụng trong đấu pháp.
Nhưng hiện tại sau khi sử dụng Thông Linh khí, số lần Ma Hỏa luyện nguyên cũng nhanh chóng tăng lên, rốt cuộc nó đã phát huy được công dụng chân chính và thường được sử dụng trong pháp thuật.
Trải qua thí nghiệm của Lưu Ngọc, lực phòng ngự của Hộ Thể Diễm Thuẫn đã tương đương với một pháp khí phòng ngự cực phẩm.
Cho dò chịu đòn trực diện từ Linh khí thượng phẩm cũng có thể ngăn cản trong một thời gian ngắn.
Hơn nữa, kích phát thuật này chỉ trong thời gian cực ngắn, cũng tiêu hao pháp lực ít hơn nhiều so với sử dụng một pháp khí phòng ngự cực phẩm, rất hữu dụng trong việc đấu pháp.
Theo số lần Ma Hỏa luyện nguyên tăng lên, uy lực của nó cũng có thể tăng theo.
Có thể đoán được, pháp thuật này chắc chắn sẽ trở thành pháp thuật đặc trưng của hắn trong tương lai, giống như Thanh Dương Ma Hỏa được đa số tu sĩ hay nhắc đến.
Áo trắng của Lưu Ngọc nhẹ bay, khí thế như lửa, trên mặt mang theo nụ cười tự tin, tay không nhanh không chậm bấm pháp quyết, dáng vẻ nắm chắc phần thắng.
Trái lại nữ tu họ Hà phải chống chịu áp lực càng lúc càng lớn, mồ hôi ướt đẫm đạo bào, cảnh núi non trước ngực được miêu tả đầy sinh động.
Tuy rằng Linh khí thượng phẩm rất tốt nhưng vẫn không thể xoay chuyển sự thật nàng ta sắp bại trận.
“Bần đạo nhận thua, xin Hồng đạo hữu thu tay lại!”
Chốc lát sau, nữ tu họ Hà vội vàng truyền âm nói.
“Hà tiên cô, tiểu sinh nhỉnh hơn một chút, xin cảm ơn.”
Lưu Ngọc thu hồi hai pháp khí, khách khí nói.
“Hồng đạo hữu tu vi cao, pháp lực thâm hậu, hoàn toàn có đủ tư cách để lên núi.”
“Bần đạo hổ thẹn.”
“Đạo hữu, xin mời!”
Thực lực không bằng người, nữ tu họ Hà nói chuyện hết sức khách khí, trong lúc nói chuyện còn làm một động tác xin mời.
Nàng ta ẩn ẩn cảm giác được, chỉ sợ Lưu Ngọc chưa xuất ra hết toàn lực, thực lực bản thân chênh lệch khá xa với hắn.
Ít nhất kiểu tu sĩ này không có khả năng không có Linh khí thượng phẩm.
“Tiên cô khiêm tốn quá rồi, tiểu sinh chỉ may mắn hơn một chiêu nửa thức mà thôi.”
Trên mặt Lưu Ngọc lộ nụ cười tươi như gió xuân, không nhìn ra dáng vẻ từng bước ép sát khi đấu pháp vừa rồi.
Nếu con đường phía trước đã rộng mở, vậy không cần phải… Tiếp tục dừng lại ở chân núi.
Hắn chắp hai tay lại, lập tức đi về con đường trọng yếu để lên núi.
Quả nhiên, mấy tu sĩ Bạch Vân Quan hai bên đường đều tránh ra, không hề bị ngăn trở.
“Người này thắng được sư muội tất nhiên có thực lực không tầm thường, nhìn khắp Cửu Quốc Minh ắt hẳn hắn không phải là hạng người vô danh.”
“Hồng Hạo, chỉ sợ đây chỉ là một cái tên giả.”
“Người này có thể là tu sĩ của Nguyên Dương Tông, Tàn Nguyệt Cốc hoặc là Hợp Hoan Môn?”
Nam tử mặc áo bào xanh của Bạch Vân Quan nhìn theo bóng dáng của Lưu Ngọc, đáy mắt hiện đầy vẻ lạnh lẽo, phỏng đoán nói.
“Đứng ở quan điểm của những thế lực này sẽ không đến đây xem trận chiến.”
“Cho dù người này có lai lịch gì, chẳng qua lên núi cũng là tự tìm đường chết thôi.”
Tử Vân đạo nhân trả lời.
Lấy thực lực của người này vừa biểu hiện không đáng giá để lão coi trọng, chẳng qua là tui vi Trúc Cơ trung kỳ mà thôi.
Ngay cả có điều muốn che giấu vậy xem thử hắn thể giấu được bao nhiêu?
“Cách ăn mặc rất quen thuộc, chẳng lẽ là hắn ta?”
Đứng trên đường núi, Lưu Ngọc quay đầu lại nhìn xuống, lại bất ngờ thấy một bóng dáng giống như đã từng quen biết.
Người này mặc một bộ hắc bào rộng thùng thình, bên hông có mấy cái túi, nghiêm túc đi vào trong để khiêu chiến, muốn lấy được tư cách lên núi.
“Thương Lam.”
“Người này có thể thoát khỏi miệng của yêu thú tam giai tương đương với thực lực tu sĩ Kim Đan kỳ, không phải là một tu sĩ đơn giản.”
Lưu Ngọc rất ấn tượng với cách ăn mặc này, rất dễ dàng liên tưởng đến một người.
Tuy bề ngoài không giống nhau, có thể đã cải trang đôi chút, nhưng trong Linh Giác có cảm giác giống như đã từng quen biết.
Chẳng qua lúc này hắn không có ý dừng chân quan sát, thi triển Ngự Phong thuật mỗi bước hai ba trượng cấp tốc hướng lên trên núi, rất nhanh đã biến mất khỏi chân núi.
Cho dù người này là Thương Lam, hai người cũng chưa hẳn là đối địch nhau.
Mặc dù hắn có suy nghĩ sẽ giết người cướp bảo vật nhưng không phải còn chưa ra tay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận