Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 800. Yến tiệc điểm binh

Chương 800. Yến tiệc điểm binh
“Thế nên đây là lý do để làm trái với quy tắc của Tu Tiên Giới à?”
Lý Trường Không trầm giọng nói, sắc mặt vẫn âm trầm như thế, khiến người khác không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng.
“Đệ tử biết tội!”
Lưu Ngọc không phản bác hay giải thích gì thêm nữa, chỉ cúi người thật sâu, mãi một lúc lâu vẫn chưa đứng thẳng dậy.
Nơi này trong chốc lát bỗng trở nên yên lặng, thời gian trôi qua cực kỳ chậm rãi, sau khoảng mười mấy nhịp thở, cuối cùng cũng có một giọng nói truyền đến.
“Đứng dậy đi.”
Lưu Ngọc đứng dậy theo lời lão nói, hai tay buông xuống một cách tự nhiên, ngoan ngoãn đứng yên ở chỗ cũ.
“Mặc dù chuyện này có thể tha thứ được, nhưng hành động này của Thanh Dương ngươi suy cho cùng vẫn đã phá hỏng quy tắc của Tu Tiên Giới, có thể sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tông môn, không thể không phạt.”
“Phạt ngươi năm năm bổng lộc của tông môn đi.”
“Ngươi có phục không?”
Lý Trường Không vuốt râu, chậm rãi nói.
“Đệ tử biết tội, nguyện nghe theo sự trừng phạt của sư tôn.”
Lưu Ngọc ngay lập tức chắp tay nói.
Nếu như tu sĩ Trúc Cơ không cần chấp hành nhiệm vụ thì bổng lộc cơ bản của một năm sẽ là một khối Linh Thạch trung phẩm và ba viên Tinh Nguyên đan.
Với số tài sản hiện có của hắn, trừ đi mấy thứ này quả thực chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi, hắn hoàn toàn không có cảm giác gì.
Nghe đến sự “trừng phạt” này, Lưu Ngọc biết rằng chuyện này sắp được giở sang một trang khác rồi.
“Ừ, trẻ nhỏ thật dễ dạy.”
“Mặc dù thời cục bây giờ vô cùng đặc biệt, vì để giảm bớt thương vong của các đệ tử trong môn cũng là điều có thể tha thứ được.”
“Nhưng Thanh Dương ngươi vẫn phải chú ý đến cách làm, cho dù có làm thì cũng không được để ổn ào đến mức tất cả mọi người đều biết.”
“Phải chú ý đến ảnh hưởng của tất cả các mặt, có hiểu chưa?”
Thấy thái độ chân thành nhận lỗi của Lưu Ngọc, sắc mặt của Lý Trường Không dịu lại, nói một câu mang ý nghĩa sâu xa.
Lưu Ngọc ngay lập tức liên tục nói hiểu rồi, gật đầu như gà mổ thóc, thái độ vô cùng nghiêm chỉnh.
Nhìn thấy thái độ của tên đệ tử cũng khá nghiêm chỉnh, đặc biệt là hai cái túi trữ vật to đùng ở trên bàn dài, trên mặt Lý Trường Không lại lộ ra ý cười, trong lòng càng thêm hài lòng.
Sau đó, lão nói cho Lưu Ngọc biết khoảng thời gian đại khái mà lão sẽ đưa lực lượng chính của tông môn đi đến trạm dừng chân tiếp theo là “Triều Khuyết Tiên Thành”.
Điều nằm ngoài dự liệu chính là, muộn nhất là vào ba ngày sau, lực lượng chính của tông môn sẽ tiến đánh “Triều Khuyết Tiên Thành”.
Bây giờ đang trong giai đoạn tranh giành đất đai, trong số ngũ đại tông môn của Sở quốc, không có ai bằng lòng tụt lại phía sau cả.
Nếu như đến muộn hơn một chút thì đã không gặp được sư tôn rẻ hời.
Sau đó, giống như những gì Lưu Ngọc mong muốn, Lý Trường Không lại nói cho hắn biết một số tin tức về động tĩnh của Kim Đan bên phía Yến quốc, để hắn có phán đoán chuẩn xác hơn về tình hình hiện tại.
Không biết có phải là do lương tâm của sư tôn hời trỗi dậy, cuối cùng cũng nhớ đến trách nhiệm dạy dỗ đệ tử hay không, hay là do hai cái túi trữ vật đựng tài nguyên được giao nộp lên kia đã có tác dụng thần kì.
Cuối cùng, lão còn giải đáp những câu hỏi trong việc tu luyện cho hắn, khiến cho Lưu Ngọc có được rất nhiều thu hoạch.
“Đội ngũ của đại sư tỷ của ngươi cách chỗ ngươi không xa, nếu như xảy ra chuyện gì bất ngờ, các ngươi phải giúp đỡ lẫn nhau, nhất định không được khoanh tay đứng nhìn.”
“Nếu như để bổn tọa biết được, nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ!”
Cuối cùng, Lý Trường Không còn nói một câu dọa dẫm.
“Đệ tử hiểu rồi, Thanh Dương và đại sư tỷ, nhất định sẽ tới lui giúp đỡ lẫn nhau!”
Lưu Ngọc cung kính trả lời.
“Ừ.”
Lý Trường Không khẽ gật đầu, nhìn có vẻ khá hài lòng với câu trả lời này.
Sau đó, lão nhấc chén trà ở trên bàn trà lên, ý tứ vô cùng rõ ràng.
“Sư tôn vạn thọ, đệ tử cáo lui!”
Lưu Ngọc thấy thế thì ngay lập tức hiểu ra, lại nghiêm chỉnh hành lễ một cái rồi xoay người rời khỏi đình viện.
“Tên đệ tử này quả thật không tồi, không những có sở trường riêng mà sức mạnh cũng coi như là xuất chúng trong số các đồng môn có cùng trình độ.”
“Hiếm có nhất chính là hắn vô cùng biết trên biết dưới, lại còn biết linh động mềm dẻo.”
“Chỉ tiếc là, tư chất của Linh căn có hơi thấp một chút, nếu không thì nói không chừng sẽ thực sự có khả năng...”
Nhìn bóng lưng rời đi của Lưu Ngọc, trong đầu Lý Trường Không bỗng nhiên xẹt qua suy nghĩ này, sau đó khẽ lắc đầu, có chút nuối tiếc, lại cầm sách cổ lên để đọc.
Lực lượng chính của tông môn sẽ lên đường tiến về khu vực Triều Khuyết Tiên Thành vào khoảng ba ngày sau.
Vì để đảm bảo cho việc sẽ không gặp phải tu sĩ Kim Đan của phía địch, Lưu Ngọc không suy nghĩ quá nhiều, quyết định dựa theo tình hình cụ để, sớm nhất cũng phải bảy ngày sau mới lại khởi hành.
Khoảng cách chênh lệch vài ngày cũng đủ để cho sự chú ý của Kim Đan phía Yến quốc đều đã bị lực lượng chính của tông môn thu hút, giảm bớt được nhiều nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận