Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 764. Sống chết ở nơi này

Chương 764. Sống chết ở nơi này
Có điều hắn đột nhiên cảm thấy trận pháp đang lung lay sắp đổ lại xuất hiện sự thay đổi bí ẩn, một luồng khí tức cuồng bạo hủy diệt bắt đầu lan tỏa.
“Không tốt, đối phương muốn dụ chúng ta để bạo nổ trận pháp!”
“Mau lùi lại!”
Linh Giác nhạy bén khiến Lưu Ngọc có thể phát hiện ra chỗ không đúng nhanh hơn các tu sĩ khác, đồng tử hắn co rụt lại, lập tức sử dụng pháp thuật hét lớn, đưa âm thanh truyền khắp chiến trường.
Đồng thời hắn khống chế Hậu Thổ Kình Thiên tán chắn trước người, sau đó ôm lấy Giang Thu Thủy nhanh chóng lui về phía sau!
Đám người Nhan Khai, Thôi Lượng, Tiêu Sùng và Vi Quang Chính biến sắc, sau khi bọn họ nhận được lời nhắc nhở thì cũng nhận thấy có chuyện không ổn nên lập tức muốn rút lui.
Nhưng, đã quá muộn.
Bọn họ chỉ kịp khống chế pháp khí chắn trước người, trận pháp đã bạo nổ.
“Rầm rầm rầm!”
Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến, giống như là gây ra một phản ứng dây chuyền bình thường, từng tiếng lại từng tiếng.
Đi kèm với nó còn có Linh khí dao động kịch liệt!
Từng tiết điểm của trận pháp bị kích nổ, Linh lực nồng đậm trong đó ngay lập tức trở nên cuồng bạo, tạo thành chấn động mạnh mẽ, mang theo sức mạnh kinh người lan tỏa ra bốn phương tám hướng.
“A a.”
Tu sĩ Luyện Khí cách trận pháp quá gần, trong nháy mắt khi vụ nổ phát sinh, bọn họ đã bị nổ trúng và bay về phía sau, pháp khí chắn trước người bọn họ cũng bị hư hại lớn.
Sau khi làn sóng có sức mạnh lớn nhất, lực tác động mạnh nhất qua đi, trận dư âm bắt đầu yếu dần, rất khó để có thể tạo thành mối đe dọa cho các tu sĩ.
Linh khí cuồng bạo và nồng đậm tạo thành một trận thủy triều đầy màu sắc, quét ngang toàn bộ Phượng Hoàng sơn, sau đó nó nhanh chóng biến mất, trở lại thành Linh khí như bình thường.
“Khụ khụ.”
“Bạch gia chết tiệt, thật sự quá âm hiểm xảo trá mà.”
Nhan Khai phun ra hai ngụm bọt máu, gian nan thò đầu ra từ phía sau pháp khí, trong lòng vô cùng ảo não.
Bây giờ gã đầy bùn đất, y phục thì rách nát.
Có điều may mà có Lưu Ngọc nhắc nhở, gã đã kịp thời khống chế pháp khí phòng ngự chắn trước người, cho nên gã cũng không bị thương nặng, chỉ là thoạt nhìn có hơi chật vật mà thôi.
Thân thể của tu sĩ Trúc Cơ kỳ không phải là thứ mà phàm nhân có thể so sánh được.
Đám người Thôi Lượng, Tiêu Sùng, và Vi Quang Chính cũng như vậy, bọn họ chỉ bị một vài vết thương nhẹ, nhưng trong mắt bọn họ đều hiện lên vẻ nghĩ lại mà sợ hãi.
Nếu không phải là Lưu Ngọc kịp thời nhắc nhở, vậy thì bọn họ bị trọng thương, dưới sự khinh thường mà ngã xuống cũng không phải là không có khả năng.
Mà tu sĩ Luyện Khí kỳ thì càng thảm hơn, bảy tám mươi tu sĩ tiến đến rất gần trận pháp, cho dù bọn họ có pháp khí phòng ngự ở phía trước, nhưng vẫn xui xẻo mất đi tính mạng.
Dưới sức mạnh bạo nổ mạnh mẽ trong nháy mắt của trận pháp, bọn ngay lập tức chia năm xẻ bảy, tứ chi còn lại thì rải rác khắp nơi.
Còn tu sĩ bị trọng thương, bị thương nhẹ thì nhiều vô kể.
“Muốn trốn?”
Sắc mặt Lưu Ngọc âm trầm, thần thức quét qua đã lập tức nắm được đại khái thương vong của phe hắn, trong lòng càng xuất hiện sát khí.
“Người bị thương ở tại chỗ điều chỉnh khí tức rồi phong tỏa Phượng Hoàng sơn, người lành lặn thì theo ta tiến vào Linh sơn!”
“Các vị đạo hữu, hãy theo ta vào núi diệt sạch tu sĩ Trúc Cơ của đối phương, không được cho một người nào chạy thoát!”
Hắn buông Giang Thu Thủy ra, âm thanh trầm thấp vang vọng khắp chiến trường, bình tĩnh ra lệnh.
Dứt lời, không đợi cho trận thủy triều Linh khí hoàn toàn bĩnh tĩnh trở lại, Lưu Ngọc đã đạp Ly Huyền kiếm, cầm Hậu Thổ Kình Thiên tán lao vào bên trong trận pháp.
“Vâng!”
Vì đã kịp thời phòng thủ nên mặc dù đám người Nhan Khai có chịu một ít thương thế, nhưng thực lực lại không bị giảm bao nhiêu, cho nên sau khi nghe được thì bọn họ đã lập tức đuổi theo.
Hơi thở thứ ba sau khi trận pháp kích nổ, Lưu Ngọc và mười ba tu sĩ Trúc Cơ đã khống chế pháp khí bay thẳng vào Phượng Hoàng sơn!
Mà tu sĩ Luyện Khí kỳ không bị thương, dưới sự chỉ huy của tiểu đội trưởng của bọn họ, sau khi đợi trận thủy triều Linh khí bĩnh tĩnh lại thì bọn họ cũng lập tức tiến vào Linh sơn.
“Không tốt! Đám lão tặc Bạch gia vậy mà cũng dám gài bẫy ta!”
Mục Tu Quần thấy nhị trưởng lão Bạch gia quay đầu bỏ chạy thì lập tức nhận ra được ý đồ của lão ta, hắn ta nhất thời vừa kinh vừa sợ.
Hắn ta không biết bố cục của Bạch gia, cho nên nếu như trận pháp bị công pháp, vậy thì hắn ta ngay cả đường trốn chạy cũng không có, chỉ có một con đường chết!”
Mục Tu Quần vội vàng thu hồi pháp khí, nhưng giữa lúc hắn ta đang muốn đuổi kịp nhị trưởng lão Bạch gia thì trận pháp đã bị kích nổ.
“Rầm rầm rầm.”
Tiếng nổ liên hoàn và Linh khí hỗn loạn đã khiến cho pháp lực của hắn ta bị ảnh hưởng, việc ngự khí phi hành cũng vì vậy mà bị ngừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận