Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 962. Ân trọng như núi

Chương 962. Ân trọng như núi
Có can đảm đánh vào sơn môn, nhất định là đã chuẩn bị xong át chủ bài không muốn người khác biết, ít nhất là cũng chắc chắn về niềm tin.
Thậm chí, có thể sẽ mời Nguyên Anh lão quái ra tay...
Mỗi lần nghĩ tới chỗ này, trong lòng Thanh Vi chân nhân lập tức dâng lên từng hồi lo âu, nghĩ không được mà ăn ngủ cũng không ngon.
Cho dù bản thân lão là tu sĩ Kim Đan, cũng không có cảm giác an toàn.
Lão sợ mình thân tử đạo tiêu. Càng sợ từ đây Bạch Vân Quan bị chặt đứt con đường tu đạo!
Phía ngoài từng đợt ầm vang, tựa như tấu nhạc trước khi lâm chung, càng tăng sự khủng hoảng, bất an trong lòng của lão.
"Bẩm... Bẩm báo Thanh Vi sư bá."
Đúng lúc này, một tên đệ tử Trúc Cơ với vẻ mặt hoảng loạn chạy tới, cực kỳ hốt hoảng.
Mặc dù trong lòng bất an, nhưng Thanh Vi chân nhân không biểu hiện ra ngoài, bởi vì lão biết, bây giờ mình là người chấp chưởng Bạch Vân Quan.
Từ trên xuống dưới ở đây đều có thể loạn, chỉ có mình lão là không thể loạn.
"Vội vàng, hấp tấp còn ra thể thống gì!"
"Có chuyện gì, nói đi."
Thanh Vi chân nhân cau mày, quát lớn.
"Bẩm sư bá... Tổ... Tổ Sư Đường."
Tên đệ tử Trúc Cơ kia bị quát lớn, không những không trấn định lại mà càng thêm thấp thỏm, bất an, ấp a ấp úng nói ra một tin tức kinh người!
"Cái gì?"
Thanh Vi chân nhân trợn tròn hai mắt, yên lặng nghẹn ngào, không thể tin nổi nói.
Sau đó lão không để ý tới tình huống của Vân Tiêu sơn, chỉ huy một tên tu sĩ Kim Đan khác chủ trì phòng ngự, lập tức đi đầu cùng tên đệ tử Trúc Cơ truyền tin kia, đi tới Tổ Sư Đường.
Tổ Sư Đường là một trong những nơi trang nghiêm nhất trong tông môn, có ý nghĩa không thể xem thường, Bạch Vân Quan cũng không ngoại lệ.
Dựa theo lệ cũ để nói, bình thường khi tu vi đạt tới cảnh giới tương đối cao, đồng thời là tu sĩ trác tuyệt của tông môn, sau khi chết, di ảnh mới có tư cách tiến vào Tổ Sư Đường.
Nơi này có cảnh giới tương đối cao, là nơi có cảnh giới cao nhất ở trong tông môn, tiêu chuẩn của mỗi thế lực cũng không giống nhau.
Đối với thế lực nhỏ mà nói, Kim Đan hay thậm chí là Trúc Cơ cũng có thể tiến vào Tổ Sư Đường.
Nhưng ở trong những thế lực cực lớn như Bạch Vân Quan, Nguyên Dương Tông mà nói, không phải tu sĩ Nguyên Anh thì không thể tiến vào.
Bạch Vân Quan mất liên lạc với hai vị Nguyên Anh lão tổ đã mấy năm, chính vì vậy đã đặt hai ngọn hồn đăng trong Tổ Sư Đường.
Bởi vì hồn đăng không tắt, cho nên dù mất liên lạc với Nguyên Anh lão tổ mấy năm đi nữa, nhưng trong lòng rất nhiều tu sĩ của Bạch Vân Quan đều tin tưởng vững chắc, chỉ cần lão tổ trở về thì tất cả không còn vấn đề gì nữa, tất nhiên cũng có thể ngăn cản cơn sóng dữ.
Lòng người cũng chính vì vậy mà không bị tán loạn.
Thanh Vi chân nhân vội vàng đuổi tới Tổ Sư Đường, nhìn về phía những bức họa đằng kia, rồi dừng lại hai vị trí quen thuộc.
"Bịch."
Đường đường là Kim Đan chân nhân, cũng là nhân vật Kim Đan kỳ đệ nhất của Bạch Vân Quan, vậy mà không hề có chút phong độ nào đã quỳ rạp xuống ở Tổ Sư Đường, phá hư mọi quy cũ xưa nay.
Chỉ thấy hai ngọn hồn đăng phía dưới hai bức di ảnh Nguyên Anh lão tổ, chẳng biết từ lúc nào đã bị dập tắt.
Giờ khắc này, Thanh Vi chân nhân chỉ cảm thấy trời đất vỡ vụn, thế giới hoàn toàn u ám, đạo tâm cũng vì vậy mà sinh ra dao động.
"Nếu ngay cả hai vị sư thúc cũng gặp bất trắc, như vậy hiện tại kiên trì còn có ý nghĩa gì nữa?"
Y bào của lão tán loạn, tự lẩm bẩm, rốt cuộc không duy trì nổi vẻ trấn định nữa, hơi hoang mang lo sợ.
"Sư thúc xin nén bi thương."
"Vì kế hoạch hôm nay, còn mong Thanh Vi sư thúc sớm ngày tính toán bước kế tiếp."
"Cho tới bây giờ, mọi chuyện cơ bản là thủ không được nữa, nhưng đạo thống không thể cứ bị chặt đứt như thế được!"
Tên đệ tử Trúc Cơ đưa tin thấy vậy thì quỳ rạp xuống, cắn răng nói ra những lời đại nghịch bất đạo.
Đột nhiên có tiếng nói vang lên như vậy, cũng đánh thức Thanh Vi đạo nhân, khiến lão bình tĩnh lại.
"Đúng vậy, bất kể như thế nào, đạo thống là không thể bị cắt đứt."
"Vì kế hoạch hôm nay, cũng chỉ có thể như thế."
"Truyền lệnh xuống, lập tức thông báo hai vị sư đệ Thanh U, Thanh Thủy đến Tổ Sư Đường gặp bản tọa."
Thanh Vi chân nhân nhắm mắt lại, khổ sở nói.
"Nhớ rõ, việc này nhất định phải giữ bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài."
Tên đệ tử Trúc Cơ kia lĩnh mệnh, lập tức đi ra ngoài cửa, không dám trì hoãn chút nào.
Chỉ để lại một mình Thanh Vi chân nhân, lẻ loi, trơ trọi quỳ gối ở Tổ Sư Đường, bóng lưng lộ ra vẻ cực kỳ cô đơn.
Khoảng chừng mười hơi thở, hai vị sư đệ Thanh U, Thanh Thủy trong miệng lão, mới vội vã chạy tới Tổ Sư Đường.
Nhìn qua hồn đăng đã tắt, hai người họ cũng vô cùng chấn động, "bịch" một cái, hai người quỳ gối xuống hai bên.
"Hai vị sư đệ hãy nén bi thương."
"Bất chợt nghe thấy tin tức này, trong lòng lão phu cũng cực kỳ bi thống, khó kiềm chế nổi cảm xúc."
"Nhưng nguy cơ tồn vong còn ngay trước mắt, chúng ta không có nhiều thời gian đau buồn như vậy."
Thanh Vi chân nhân quay đầu nhìn về phía hai vị sư đệ của mình, sau đó tiếp tục mở miệng:
"Nếu hai vị sư thúc đã thăng tiên, cho dù như thế nào thì Vân Tiêu sơn cũng không thủ được, bị công phá cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
"Vì kế hoạch hôm nay, chúng ta vẫn nên tính toán một chút."
"Bởi vì thủ đoạn của tam tông Sở quốc, trước mắt Truyền Tống trận cũng đã không sử dụng được, nhưng các thế hệ tổ sư nhìn xa trông rộng, cũng đã sớm để lại đường lui."
"Vì để đạo thống của Bạch Vân Quan chúng ta có thể truyền thừa tiếp nữa, hai vị sư đệ hãy dẫn theo một số đệ tử tinh anh, rời khỏi từ mật đạo đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận