Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 889. Trác Mộng Chân bại

Chương 889. Trác Mộng Chân bại
Chương 889: Trác Mộng Chân bại
Nói xong, nàng vận dụng pháp lực, xóa hết hai điểm trên năm điểm tài nguyên đó.
“Liền lấy ba khu tài nguyên này làm tiền cược, như thế nào?”
Trác Mộng Chân hỏi.
“Linh dược viên Kim Hoa Sơn” “Mạch khoáng Tử Đồng” “Mạch khoáng Hàn Thiết”
Ánh mắt Lưu Ngọc quét qua, liền tính ra rõ ràng giá trị của ba điểm tài nguyên, đại thể là tương đương với mạch khoáng Lưu Kim Thạch.
Đây đã đúng với ý muốn của hắn, thế là hắn mở miệng nói:
“Được.”
Rao giá trên trời mặc cả tại chỗ chính là lẽ thường trong cuộc sống, nếu như hắn nói thẳng ra là ba điểm tài nguyên này, chắc hẳn Trác Mộng Chân cũng sẽ không trực tiếp đồng ý, vẫn sẽ so kè mặc cả.
Đã như vậy, chẳng bằng ngay từ đầu kéo giá cao lên chút, cho đối phương có không gian mặc cả.
“Nếu như Thanh Dương đạo hữu đã đồng ý tiền cược này, như vậy hãy bắt đầu đi.”
Trác Mộng Chân lấy ra một cây Băng Tinh tiểu đao màu lam dài một thước từ trong túi trữ vật, lạnh lùng nói.
Nàng đã không thể chờ đợi nổi muốn nhìn xem, dáng vẻ khủng hoảng của người cuồng ngạo trước mắt này, muốn để hắn biết được chênh lệch tu vi cũng không phải là có thể dễ dàng vượt qua như vậy.
“Ta cũng đang đợi đây.”
Lưu Ngọc vân đạm phong khinh mà trả lời, không bởi vì thái độ của đối phương mà giận dữ.
Nói xong vẫy tay một cái thu địa đồ lại, sau đó thu vào túi trữ vật lớn, quay đầu ra hiệu cho Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm mấy người lui lại.
“Đối phương là nữ tu thanh danh hiển hách của Hợp Hoan Môn, gần như chỉ dưới Hợp Hoan Lục Tử, sư huynh thật sự có thể chiến thắng sao?”
“Mặc dù sư huynh có thực lực cao cường, nhưng đối phương cũng không hề dễ đối phó.”
Trong lòng hiện lên nỗi lo như vậy, Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm và mấy tu sĩ nhanh chóng lui lại.
Sau khi mệnh lệnh truyền ra, tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng thối lui lại thật xa, để dành một không gian thật lớn cho hai người đấu pháp.
Chỉ chốc lát sau, trong vòng trăm trượng quanh hai người đã không có sự tồn tại của tu sĩ khác.
Lưu Ngọc tóc đen áo bào đen, con ngươi đen như mực, đứng cách Trác Mộng Chân khoảng mấy chục trượng.
Mặc dù có cực phẩm Linh khí trong tay, nhưng trước mặt mọi người, một vài thủ đoạn không thể thể hiện ra được.
Hắn cũng không thể phát huy ra hoàn toàn thực lực của mình.
Hơn nữa đối phương cũng không phải hạng người vô danh, không thể dễ dàng đối phó như vậy.
Thần thức của Lưu Ngọc tỏa ra, đôi mắt chăm chú nhìn vào đối phương, cũng không bởi thì sau khi có được Xích Viêm Tháp thực lực tăng lên nhiều, liền xem nhẹ anh hùng trong thiên hạ.
Đến lúc này, Linh áp của hai bên bắt đầu không giữ lại chút nào mà phóng ra, một cỗ chấn động giáng xuống.
Hai cỗ Linh áp cường đại này, ở dưới tình huống không có bất kì biện pháp phòng vệ nào mà tiết ra bên ngoài, cho dù các tu sĩ Luyện Khí kỳ đã rời khỏi trăm trượng, nhưng vẫn cảm nhận thấy từng cơn đè ép như cũ.
Chỉ có tu sĩ Hợp Hoan Môn được trận pháp ngăn cách mới không cảm thấy loại áp lực này.
Từ ngoài nhìn vào, bởi vì do chênh lệch cảnh giới, Linh áp của Lưu Ngọc rõ ràng không chỉ yếu hơn một bậc.
Nhưng thực tế lại là do kết quả của hắn giữ lại một phần.
Nhìn thấy một màn này, Giang Thu Thủy và Lãnh Nguyệt Tâm ăn ý liếc nhau, khẽ gật đầu về người đối diện.
Các nàng đã hạ quyết tâm, nếu như lát nữa sư huynh gặp phải tình huống bất lợi, nhất định phải ra tay ngăn cản đầu tiên.
Dù sao đối mặt là tu sĩ Hợp Hoan Môn, hai tông vốn có cừu hận rồi, lúc này cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy.
“Thanh Dương đạo hữu, ra tay đi.”
Trác Mộng Chân mặt như sương lạnh, lạnh lùng nói.
Dựa theo thông lệ cũ của đánh cược, bình thường là kẻ có tu vi thấp hơn xuất thủ trước.
Nội tâm nàng nắm chắc khá lớn, cũng không hề đánh vỡ quy củ.
Chỉ có khiến cho đối phương thua tâm phục khẩu phục, sự tình mạch khoáng Lưu Kim Thạch mới không sinh ra càng nhiều gợn sóng.
Nếu không cho dù thắng, đối phương vẫn dây dưa như cũ.
“Ồ?”
“Trác đạo hữu, vậy Lưu mỗ liền không khách khí.”
Nghe lời nói khiêm nhượng của đối phương, khóe miệng của Lưu Ngọc nở nụ cười, trả lời.
Tâm tư của đối phương, hắn đã có thể đoán được đại khái.
Nàng này vẫn chưa biết tin tức mình đoạt được Xích Viêm Tháp, cho nên mới có tư thái nắm chắc thắng lợi trong tay như vậy.
Không biết đợi chút nữa lấy ra Linh khí cực phẩm, đối phương còn cười được nữa hay không?
Linh áp trước mắt đã đạt đến đỉnh phong, sau khi lời vừa dứt, Lưu Ngọc không chút do dự mà ra tay.
Pháp lực trong đan điền phun trào, nhanh chóng lưu động ở trong kinh mạch, Linh khí không chút keo kiệt nào rót vào trong tay.
“Vù”
Thượng phẩm Linh khí Ly Huyền Kiếm lập tức sáng rực lên, nhanh chóng rời khỏi bàn tay, hóa thành một con chim hỏa diễm toàn thân đỏ chót.
Chim này cao chừng một trượng, giương cánh gần tới hai trượng, toàn thân là hỏa diễm màu đỏ quấn quanh, uy thế nhất thời có một không hai.
Linh khí hóa hình!
Mặc kệ Lưu Ngọc vì ẩn giấu cảnh giới tu vi cả bản thân, thực lực có lưu giữ lại.
Nhưng bởi vì “Thanh Dương công” và “Ma Hỏa luyện nguyên” có được pháp lực tinh thuần, khiến cho kiếm này phát huy ra uy năng vượt qua rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận