Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 980. Ánh chiều tà màu máu(2)

Chương 980. Ánh chiều tà màu máu(2)
Chính bởi vì đủ loại cố kỵ, cho nên ngay sau khi Tiên Mộc Huyền Linh trận bị phá vẫn chưa có tu sĩ Kim Đan nào chết mất.
"Chẳng qua Kim Đan của tam tông nhiều gấp đôi so với Bạch Vân Quan, thực lực có lẽ vượt qua sự cân bằng, khoảng cách xuất hiện Kim Đan chân nhân chết đi cũng không còn bao nhiêu nữa."
"Chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
Quay về chiến trường, cẩn thận rời khỏi khu vực giao thủ của Kim Đan chân nhân, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Nhưng ý nghĩ này còn chưa hoàn toàn bỏ xuống, hắn lập tức cảm nhận được một luồng uy nặng mạnh mẽ bộc phát, không khỏi kinh hoàng, định thần nhìn qua.
Bỗng nhiên, một trận "Ầm ầm" kinh thiên động địa vang lên!
Từ đằng xa, Lưu Ngọc nhìn thấy một Kim Đan chân nhân của Vân Tiêu sơn, toàn thân lấp lánh Linh quang màu đỏ hừng hực.
Bên trong ánh lửa đỏ rực, thân thể lập tức biến thành hư vô.
Ngay cả một mảnh máu thịt cũng không còn sót lại!
Tự bạo Kim Đan!
Kim Đan chân nhân của Tàn Nguyệt Cốc tham gia vào vây công đã sớm có phòng bị, từ lúc dấu hiệu tự bạo bắt đầu thì bọn họ lập tức lui tới một khoảng cách an toàn.
Cùng sử dụng pháp bảo hoặc thần thông chống lại uy năng tự bạo.
"Ầm!"
Giống như pháo hoa nở rộ, hoặc là ngôi sao rơi xuống, Linh quang màu đỏ chói mắt chiếu sáng phạm vi mười dặm.
Cách đó không xa là hơn mười tu sĩ Luyện Khí kỳ, gần như trong nháy mắt đã chết bỏ mạng, chẳng qua dù có thủ đoạn ngăn cản thế nào cũng chỉ là phí công.
Giống như trang giấy yếu ớt, ngay lập tức hóa thành tro tàn.
Nương theo Linh quang màu đỏ sáng lên, vẫn là một trận bạo loạn Linh khí trong phạm vi nhỏ.
Kim Đan là pháp lực "Chất lượng cao" chuyển hóa thành Linh lực, cuối cùng ngưng tụ mà thành, ẩn chứa Linh lực mà tu sĩ bình thường khó có thể tưởng tượng.
Lúc tự bạo, Linh lực theo uy năng mà thỏa thích phóng thích ra ngoài, nổi lên một trận dao động Linh khí.
Lưu Ngọc từ xa nhìn thấy một màn này, trong mắt mang theo chút hoảng sợ, uy năng trong đó khiến hắn vô cùng rung động.
Nếu ở trong trung tâm, cho dù dốc hết toàn lực cũng sẽ tử vong ngay lập tức.
Trừ phi, trước đó có thể vận dụng Thuấn Tức Thiên Lý phù.
Cảm nhận được uy năng khiến người ta run rẩy này, hắn càng nhận thức rõ ràng quyết định của mình đã đúng, vẫn nên khiêm tốn một chút cho an toàn.
"Không đủ thực lực thì vẫn nên ít tiếp cận những tu sĩ cấp cao như này."
Trong đầu Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, hắn trở về đội ngũ của mình, lại thủ vững "cương vị" lúc đầu của bản thân.
Đồng thời cũng luôn chú ý, tránh thoát khu vực đấu pháp của những tu sĩ cấp cao.
Một khi tu sĩ Kim Đan có dấu hiệu di dời về phía mình thì sẽ lập tức tránh xa.
"Ưa...!"
Từng tu sĩ Bạch Vân Quan đột phá ra khỏi bên ngoài vòng vây, nhìn thấy có hy vọng chạy trốn, lại bị tu sĩ tam tông khác liên tục công kích tới khi mất mạng kêu to.
Tu sĩ ra tay chính là người trong đội ngũ của Lưu Ngọc.
Chẳng qua nơi đội ngũ trú đống là địa phương bên ngoài Vân Tiêu sơn, tu sĩ có thể đột phá đến đây rất ít, chỉ là ngẫu nhiên có vài con cá lọt lưới.
Cho nên trên tổng thể thì vẫn tương đối nhẹ nhàng.
Trong đội có không ít tu sĩ khó hiểu với quyết định này, không hiểu sao cơ hội tốt như vậy đã bày ra trước mắt, nhưng lại không chịu nắm lấy cơ hội tìm kiếm công lao.
Đối với những việc này, Lưu Ngọc không giải thích gì nhiều.
Chỉ là dù tác chiến ở nơi nào đi nữa, cũng đều là vì để giải thích cho việc dốc sức phụ vụ Liên minh.
Với uy vọng bây giờ của hắn trong đội ngũ, không cần giải thích nhiều với bên ngoài, với những quyết định ấy cũng có rất ít tu sĩ dám chất vấn.
Chẳng qua đối với quyết định này của hắn, đa số tu sĩ vẫn thấy vui là nhiều.
Dù sao tu sĩ Bạch Vân Quan không yếu, lúc này dù cố sức liều mạng, làm không tốt cũng sẽ bị kéo xuống nước.
Cho nên cứ việc biểu hiện thật tốt suy nghĩ "Có lòng" là được, nhưng vẫn có rất nhiều tu sĩ quá thành thật, thật sự ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh không dám trái nửa bước.
"Ưm á..."
Bên trên chiến trường ồn ào, một tiếng hét thảm thiết đột ngột vang lên rồi biến mất, trong tiếng kêu còn bao hàm sự không cam lòng và căm hận.
Chẳng qua giờ khắc này, lại không hề đáng chú ý, không khiến nhiều tu sĩ chú ý.
Bên trong ngọn lửa màu xanh, một tu sĩ Trúc Cơ đã hóa thành tro tàn, sinh mệnh và linh hồn đều bị Ma Hỏa coi thành nhiên liệu.
Lưu Ngọc bình tĩnh thu hồi Thanh Dương Ma Hỏa, xoay chuyển ánh mắt, lại bắt đầu tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Sau khi tìm kiếm, nhưng vẫn luôn chú ý sự an toàn của mình, cảnh giác quân địch và tu sĩ Kim Đan phe mình, lúc nào cũng giữ vững khoảng cách an toàn.
Thanh Dương Ma Hỏa đã đạt tới vòng thứ tám, muốn đạt tới vòng thứ chín thì cần phải có lượng nhiên liệu thật lớn, có lẽ ít nhất cũng cần tới hai trăm độ nhiên liệu mới có thể tấn cấp.
Hiện tại có cơ hội quang minh chính đại thu hoạch nhiên liệu như vậy, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.
Ngọn lửa màu xanh nhấp nháy, không ngừng thu hoạch sinh mệnh của từng tu sĩ, mang theo uy năng ngày một tăng lên.
Lưu Ngọc nhắm mục tiêu vào những tu sĩ Trúc Cơ có thực lực yếu kém, tu sĩ Luyện Khí cũng không tha, không hề lưu tình mà thu hoạch nhiên liệu.
Nói một câu giết người không chớp mắt, đúng là không quá chút nào.
Bởi vì hiệu suất giết chóc quá cao, còn dùng phương thức tàn nhẫn như vậy, dần dà, ánh mắt của rất nhiều tu sĩ khi nhìn hắn đều xảy ra chút thay đổi.
Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ là ma tu?
Lưu Ngọc biết ý nghĩ trong lòng của những tu sĩ này, chẳng qua hắn cũng không để ý nhiều.
Dù sao tông môn bao hàm muôn vật, cũng không cấm việc tu luyện ma công, huống chi hắn còn không tu luyện ma công, chỉ là dùng một chút thủ đoạn giống như ma đạo mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận