Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 708. Kế hoạch thận trọng(3)

Chương 708. Kế hoạch thận trọng(3)
Bởi vì thời gian gấp gáp, đối với vài tên tu sĩ bị bắt về đương nhiên là muốn bọn họ phải mở miệng trong thời gian ngắn nhất, cho nên thủ đoạn đối đãi có hơi tàn nhẫn.
Mặc dù phần lớn bọn họ là vô tội, nhưng hành động trước mắt và tương lai lại liên quan đến sự thành bại và tính mạng của mỗi người trong đội ngũ, tuyệt đối không thể xuất hiện sai sót hoặc để lộ tin tức.
Dưới tình huống liên quan đến tính mạng bản thân, không có tu sĩ Thanh châu nào cảm thấy làm như vậy là có gì không đúng, cho dù trong lòng có không đành lòng thì cũng không có ý định ngăn cản.
Bản chất con người là ích kỷ, người chân chính vị tha sớm đã bị đào thải trong hàng tỷ năm tiến hóa.
Cuối cùng, vài tên tu sĩ bản địa và thủ vệ phường thị đều bị diệt khẩu, thân thể hóa thành tro bụi, làm dịu mảnh đất này.
“Tin tức có đáng tin cậy không?”
Lưu Ngọc nhiều lần xác nhận.
“Mọi thứ đều là do chúng ta tự mình an bài, tất nhiên sẽ không xuất hiện sai sót, xin sư huynh yên tâm!”
Nhan Khai, Thôi Lượng nặng nề ôm quyền, lập tức trả lời, đối với tin tức tự mình có được vô cùng có lòng tin.
“Nếu đã như vậy, chúng ta lập tức hành động, đầu tiên bao vây phường thị khiến bọn họ đầu hàng, xem xem Đa Mục có thức thời hay không.”
“Nếu không biết tốt xấu gì, vậy thì lập tức mạnh mẽ công phá trận pháp, cần phải chiếm được phường thị Mang Sơn trong thời gian ngắn nhất.”
Sắc mặt Lưu Ngọc nghiêm túc, ánh mắt ngưng lại lập tức nói.
Thật ra trước mắt vẫn còn có biện pháp tốt hơn, hoàn toàn có thể để vài tu sĩ Trúc Cơ che dấu tu vi, thần không biết quỷ không hay tiến vào phường thị Mang Sơn, thực hiện chiến thuật chém đầu, trực tiếp bắt được Đa Mục.
Vậy thì sẽ dễ dàng chiếm được phường thị Mang Sơn, sẽ đơn giản hơn nhiều so với tấn công chính diện.
Nhưng đây là trận chiến đầu tiên của đội ngũ, thực lực trên mặt nổi của song phương chênh lệch lớn như vậy, nếu còn dùng một vài thủ đoạn “đê tiện” thì không khỏi có vẻ đầu voi đuổi chuột.
Mà Lưu Ngọc cũng cần một trận chiến đường đường chính chính thắng, để xây dựng lòng tin của đội ngũ.

Không lâu sau khi hắn ra lệnh, toàn bộ đội ngũ đều được huy động, bọn họ không che dấu hành tung nữa, gióng trống khua chiêng tiến về phía phường thị Mang Sơn.
Khoảng cách bảy tám dặm đối với tu tiên giả mà nói xem như là gần ngay trước mắt, chỉ trong chốc lát là có thể vượt qua, đương nhiên không cần sử dụng Quy Nguyên chu nữa.
Chỉ thấy trên bầu trời đêm tối tăm, từng đạo ánh sáng phóng lên trời, bay vào trong tầm mắt của Linh sơn.
Trong đó, bắt mắt nhất là mười đạo ánh sáng phía trước, chỉ trong vài hơi thở đã tiếp cận được Mang Sơn.
“Không tốt, có chuyện rồi!”
“Nhanh lên! Lập tức mở toàn diện trận pháp!”
Trên bầu trời đêm có khoảng chừng mấy trăm đạo ánh sáng, thanh thế lớn như vậy lập tức đã bị trạm canh gác và trạm gác ngầm của phường thị Mang Sơn phát hiện.
Cảm nhận được mười đạo Linh áp cường đại cấp bậc Trúc Cơ, cùng với mấy trăm đạo Linh áp cấp bậc Luyện Khí, thần sắc của bọn họ cả kinh, sắc mặt đại biến, có hơi luống cuống tay chân.
Nhưng phản ứng cuối cùng của những thủ vệ này không hề không chậm, đầu tiên mở ra trận pháp, đồng thời sử dụng Truyền Tấn phù khẩn cấp thông tri cho người nắm giữ phường thị - Đa Mục đạo nhân.
Nếu như là tán tu, đối mặt sự chênh lệch thực lực lớn như vậy, rất có thể bây giờ đã tan tác như chim muông rồi.
Nhưng thủ vệ phường thị phần lớn là “đệ tử ký danh” của Đa Mục đạo nhân, đãi ngộ coi như không tệ, cho nên ngay từ đầu bọn họ đã không hề có dị tâm.
Trước khi mười đạo ánh sáng bừng bừng khí thế bay đến, trong ánh mắt kinh hồn bạt vía của thủ vệ phường thị, trận pháp khó khăn mở ra.
Từng luồng sương mù màu vàng bay lên, nhanh chóng bao phủ phạm vi lớn nhỏ phường thị bên trong, hình thành một khu vực sương mù rộng lớn, giống như một “biển sương mù” màu vàng.
Có sương mù màu vàng ngăn cách, phường thị cứ như vậy biến mất ở trước mắt, rõ ràng chỉ có khoảng cách mấy chục bước, nhưng lại không thể nhìn rõ tình huống ở bên trong.
Lưu Ngọc hạ đạo ánh sáng xuống trước cửa vào phường thị mấy chục bước, cũng phân phó đám người Nhan Khai, Thôi Lượng và Mạnh Vân Tinh từ những phương hướng khác nhau bao vây phường thị, không thể để cho bất kỳ tu sĩ nào rời đi.
“Chư vị tiền bối đây là có ý gì, không biết giá lâm Mang Sơn là có ý muốn làm gì?”
“Trong này nhất định có hiểu lầm!”
Lúc này, bên trong phường thị có thủ vệ to gan hỏi, trong lời nói cẩn thận từng li từng lí, không muốn rước họa vào thân.
Thông qua Linh Giác, Lưu Ngọc cảm nhận được người nói chuyện có tu vi ở Luyện Khí tầng tám, chắc hẳn là thuộc về loại thủ vệ có các chức vụ như đội trưởng, hoặc có thể còn là đệ tử thân truyền của Đa Mục đạo nhân.
Có điều loại tiểu bối này căn bản không làm chủ được, cho nên hắn không có nửa điểm hứng thú phản ứng.
“Tiểu bối, nhanh chóng đi gọi Đa Mục ra đây.”
“Sự kiên nhẫn của bọn ta có hạn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận