Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1218. Linh thảo ngàn năm



Chương 1218. Linh thảo ngàn năm




Chỉ vài ba nhịp hô hấp qua đi, đã trở thành dáng vẻ nhỏ bé như hạt bụi, đồng thời trông nó còn vô cùng "Mờ ảo" và "Không chân thực."
Giống như, nó đã không tồn tại ở thế giới hiện thực.
Phá Bại kiếm to bằng hạt bụi đang run rẩy lướt qua lông mày Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc chỉ thấy lông mày mát lạnh một chút, Phá Bại kiếm đã tiến vào trong Nễ Hoàn Cung, cuối cùng biến mất không thấy gì bên trong điểm sáng xanh biếc.
"May mắn, luồng sức hút khó mà ngăn cản nổi này không có tác dụng với cơ thể."
"Nếu không, cho dù cơ thể có thể sánh với Linh khí cực phẩm đi nữa chỉ sợ cũng sẽ hóa thành bột mịn chỉ trong giây lát!"
Trong đầu Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, con ngươi nhất thời co rút đến cực hạn, phía sau lưng lại toát ra một trận mồ hôi lanh.
Trước kia lập tức tiến vào Tiên Phủ là được, hiện tại khi quyền hạn càng ngày càng lớn, có thể dẫn phát ra sức hút tự mình dừng lại bên ngoài, đó mới thực sự là kinh khủng!
"Biết càng nhiều thì càng thấy rõ mình nhỏ bé thế nào."
Lưu Ngọc lắc đầu, tâm niệm vừa động lại bắt đầu kích thích điểm sáng màu xanh, ngay lập tức, Nguyên Thần đã biến mất trong cơ thể.
Trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng.


Ngắn ngủi chỉ một cái chớp mắt qua đi, ngay lúc Lưu Ngọc xuất hiện lại lần nữa trong thế giới Tiên Phủ thì đã trở thành một quả cầu ánh sáng nhỏ màu đỏ.
Bên ngoài kết giới là màu xanh, vẫn là một vùng tối tăm, hư không tràn đầy vẻ lạnh lẽo và hiu quạnh.
Xa xôi không biết điểm dừng, vẫn tồn tại một ngôi sao xanh thẳm.
Lưu Ngọc đánh giá một chút, sau khi tấn thăng lên cảnh giới Kim Đan, hình thức ban đầu của Nguyên Thần đã "lớn lên" vài vòng.
Từ to bằng đầu người, nay đã lớn tới khoảng bằng "Quạt điện khổ lớn", so với trước khi tiến giai đúng trông vô cùng rõ ràng.
Bây giờ còn gọi là quả cầu ánh sáng nhỏ màu đỏ thì không thích hợp lắm, phải gọi là quả cầu ánh sáng lớn màu đỏ!
"Quả nhiên, thần thức là một phần lực lượng mở rộng của Nguyên Thần."
"Thần thức tăng trưởng, tất nhiên cũng sẽ khiến Nguyên Thần tăng trưởng."
"Mà sau khi tấn thăng lên cảnh giới Kim Đan, phạm vi thần thức của mình đã từ hai mươi dặm vọt thẳng lên đến bảy mươi lăm dặm, trọn vẹn tăng gấp ba lần."
"Nguyên Thần cũng theo đó mà trưởng thành, đây cũng là chuyện đương nhiên."
"Phạm vi thần thức của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, bình thường cực hạn chỉ là năm mươi dặm."
"Kim Đan trung kỳ là bảy mươi dặm, hậu kỳ là chín mươi dặm, đại viên mãn là một trăm dặm."
"Mình vừa tấn thăng đã có bảy mươi lăm dặm, đã vượt qua cấp bậc tu sĩ Kim Đan trung kỳ, cái này cũng nhờ vào sự tích lũy mạnh mẽ trong giai đoạn Trúc Cơ kỳ."
Thần thức quét qua một cái, Lưu Ngọc âm thầm gật đầu, cảm thấy tương đối hài lòng với quả cầu ánh sáng lớn màu đỏ đại biểu cho hình thức ban đầu của Nguyên Thần.
Tu sĩ bình thường tấn thăng lên Kim Đan kỳ, thần thức chẳng qua chỉ khoảng bốn mươi dặm, vẫn phải luôn tu luyện tới sơ kỳ đỉnh phong mới có thể đạt cực hạn năm mươi dặm.
Hoàn thành Trúc Cơ đến khi tấn thăng Kim Đan, có lẽ tăng trưởng khoảng bốn lần.
Mà mình từ lúc Trúc Cơ lên đến Kim Đan, từ hai mươi dặm đến bảy mươi lăm dặm, chỉ tăng gấp ba, nhìn có vẻ vẫn còn ít.
Chẳng qua điều này cũng không thể tính như vậy, càng về sau thần thức tăng lên càng khó khăn.
Phạm vi bảy mươi lăm dặm tương ứng với thần thức bốn mươi dặm, vẫn có ưu thế nghiền ép như cũ, điểm này không có gì thay đổi.
Sự chênh lệch trong đó cũng không phải vì tăng trưởng tu vi mà thu hẹp lại.
Có lẽ vì hai phần bản nguyên linh hồn, hoặc có lẽ vì hiệu quả của "Tôn Thần diệu pháp" và Dưỡng Thần đan, sau khi Lưu Ngọc tăng trưởng một phần thần thức thì vẫn nhận được hiệu quả tấn thăng như vậy.
Mà người bình thường có thần thức bẩm sinh mạnh mẽ, nếu không phải linh hồn cường đại thì sau khi tu vi tăng lên cũng sẽ dần giống như mọi người.
Trong lòng hiện lên đủ loại suy nghĩ, có điều chỉ chuyện diễn ra trong nháy mắt.
Sau khi Lưu Ngọc tiến vào Tiên Phủ, chỉ ngắn ngủi khoảng một hơi thở, Tiên Phủ lập tức xảy ra thay đổi kinh thiên động địa!
"Ầm ầm."
Bên trong kết giới màu xanh, một dặm quanh vùng đảo nhỏ chấn động dữ dội.
"Răng rắc."
Trên đảo nhỏ, dường như xảy ra địa chấn, không ngừng rung lắc rồi sinh ra khe hở.
Các loại đất đá, bùn đất rơi vèo vèo xuống, từ trên rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Trong Linh Giác cũng dao động dữ dội, dường như toàn bộ trời đất đều rung động!
"Cái này..."
Sắc mặt Lưu Ngọc lập tức thay đổi, vội vàng nhìn về vị trí Linh điền màu đen, nó vẫn bình yên vô sự, lúc này hắn mới thoáng thở phào một hơi.
Toàn bộ Tiên Phủ đúng là chỉ có mình Linh điền màu đen là không xảy ra chuyện gì.
Nhưng nó không phải là kết cấu nhỏ, với tình thế trước mắt mà nói, sự giúp đỡ của Linh điền màu đen với hắn đúng là rất lớn, giai đoạn hiện nay nó đúng là trợ lực quan trọng nhất!
Qua hơn mười hơi thở, chấn động kịch liệt ban đầu dần qua đi, mặc dù chấn động vẫn không có dấu hiệu dừng lại, nhưng cuối cùng đã giảm bớt đi rất nhiều, khiến cho đảo nhỏ cuối cùng cũng có xu thế tan rã.
Lưu Ngọc âm thầm lau vệt mồ hôi, nếu Linh điền màu đen xảy ra chuyện gì thì hắn phải trồng thế nào đây?
Dựa vào tiền lời từ việc luyện đan và Ngọc Đan Đường, cũng không có cách nào duy trì việc tu luyện xa xỉ như trước!
"Ầm ầm."
Giảm bớt rất nhiều chấn động, đảo nhỏ không ngừng mở rộng ra, phạm vi bốn phía dần được tăng lên.
Một dặm, hai dặm, năm dặm.
Mãi cho đến tám dặm, xu thế mở rộng này mới có chút dừng lại, nhưng vẫn chưa có ý định dừng lại.
Kết giới màu xanh cũng đang mở rộng giống vậy!
Toàn bộ phù đảo và kết giới màu xanh đều không ngừng mở rộng ra, càng thay đổi thì càng rộng lớn hơn!
"Dùng từ mở rộng để hình dung nó hình như không đúng lắm."
"Đây càng giống như trưởng thành hơn."
Trong đầu Lưu Ngọc hiện lên ý nghĩ này, sau đó tiếp tục quan sát kết giới màu xanh và phù đảo vẫn không ngừng thay đổi.
Hắn nhìn thấy, biên giới của phù đảo trên không trung không ngừng tạo ra vô số bùn đất, đá từ trong hư không, sau đó lại nhập vào kết cấu của phù đảo, khiến cho toàn bộ phù đảo đều xảy ra thay đổi. Hết chương 1218.



Bạn cần đăng nhập để bình luận