Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 509. Không chính không tà(3)

Chương 509. Không chính không tà(3)
Vào lúc chuẩn bị chạm đến mặt đất,
Thuyền Độn Phong bất ngờ dừng lại, dừng ở chỗ cách mặt đất khoảng một xích, cưỡng bức thay đổi quán tính chuyển động của vật thể.
Đây là một con đường lớn kiểu cổ xưa của đời trước, hai bên cỏ dại mọc um tùm, trái phải rộng khoảng chừng hai ba trượng, trên con đường có vết bánh xe chạy qua mờ mờ.
Có điều, những vết bánh xe và dấu móng ngựa này đều đã khá cũ, vết mới nhất cũng đã qua nhiều ngày rồi, có thể thấy con đường này không thường có người đi qua.
Lưu Ngọc nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên thuyền Độn Phong, nhấc chân đi tới gần con đường lớn, ngẩng đầu nhìn xung quanh, tùy tiện chọn một vị trí khá là bắt mắt.
Sau đó đi đến vị trí bắt mắt ở bên cạnh con đường, cúi người đặt đứa bé được bọc trong vải gấm màu xanh lam xuống, sau đó không ngoảnh đầu lại mà nhảy lên thuyền Độn Phong, lao thẳng lên trời, biến thành một tia sáng màu đen rồi biến mất ở đường chân trời.
Hắn vô tình nhiễm phải nhân quả, tất nhiên cũng không đặt tên cho đứa bé.
Ở trên thuyền Độn Phong, hắn đã cho tên nhóc đó uống một ngụm Linh tuyền nhỏ rồi, cộng thêm cả mấy luồng Linh lực trong cơ thể của nó, cho dù không ăn không uống ba bốn ngày, đoán chừng cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Sở dĩ hắn đồng ý với nữ nhân đó rằng sẽ cứu đứa bé một mạng, có lẽ là vì thù cũ đã báo được nên tâm trạng rất tốt.
Cũng có khả năng là vì hắn không muốn nhìn thấy một sinh mạng vừa mới bắt đầu đã phải kết thúc, vậy nên mới ra tay cứu giúp.
Hành động tùy theo ý thích, Lưu Ngọc từ trước đến nay đều không đặt lập trường của mình ở tốt hay xấu, hoặc là chính nghĩa và tà ác.
Bây giờ lời hứa đã hoàn thành, để nó ở bên đường, sống hay chết thì cũng không liên quan đến mình nữa rồi.
Đồng ý với nữ nhân kia rằng sẽ cứu nó một mạng, nhưng không có nghĩa là chăm sóc nó đến lúc lớn, tên nhóc đó vẫn là tự mình cầu phúc đi.
Trên thuyền Độn Phong, ánh mắt của Lưu Ngọc bình lặng như nước.
Con đường đó vẫn có dấu chân người, mặc dù không phải ngày nào cũng có, nhưng nếu may mắn, nói không chừng hắn vừa mới đi khỏi là đã có người đi qua.
Nói không chừng sẽ vừa hay gặp được một người lương thiện, hoặc là một ai đó trong nhà không có con cái, sẽ động lòng trắc ẩn rồi nhận nuôi nó?
Có điều, loại khả năng này thực ra rất thấp.
Nơi này núi rừng xanh tốt, dã thú không hề ít, khả năng lớn nhất vẫn là không đợi được đến lúc có dấu chân người thì đã bị dã thú phát hiện sau đó đi đời nhà ma.
Thứ hai, người mà nó gặp phải cũng không nhất định sẽ là một người lương thiện, hơn nữa phàm nhân sinh sống không dễ dàng, không thân không thích không nhất định sẽ ra tay cứu giúp.
Vậy nên khách quan mà nói, tỉ lệ sống sót của đứa bé là rất thấp.
“Chỉ là, liên quan gì đến ta chứ?”
Lưu Ngọc cười nhạt một cái, giữ lấy tính mạng của nó, chỉ là suy nghĩ nhất thời của hắn mà thôi.
Còn về việc thôn trang vì trận đấu pháp của hắn và Đỗ Kinh Sơn mà bị phá hủy, hắn cũng không hề cảm thấy có gì đó không đúng.
Thế giới này, việc sống chết của phàm nhân cho người tu tiên nắm giữ, quả thực quá bình thường rồi!
Người tu tiên sẽ không nhường đường cho phàm nhân, trong mắt tu sĩ cấp cao sẽ không có chỗ cho tu sĩ cấp thấp, người khổng lồ cũng sẽ không để ý đến sống chết của đám giun dế dưới chân.
Hôm nay, một thôn phàm nhân vì dư âm của trận đấu pháp của hắn mà chết, ngày mai, nói không chừng Lưu Ngọc cũng sẽ mất mạng bởi ảnh hưởng của trận đấu pháp của tu sĩ cấp cao.
Người tu tiên ảnh hưởng đến phàm nhân, người khổng lồ vô tình giẫm chết đám giun dế, chuyện như thế lúc nào cũng xảy ra ở trong thế giới này.
Người sai đương nhiên không phải là người khổng lồ, cũng không phải là người tu tiên, càng không có khả năng là thế giới, mà là những đám giun dế và phàm nhân nhỏ bé yếu ớt.
Tất cả mọi căn nguyên đều bắt nguồn từ sự nhỏ yếu, bản thân sự nhỏ yếu vốn đã là một loại tội lỗi!
Quan điểm cơ bản của thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé, quy luật này không đâu là không có.
Cho dù có là khu vực do chính đạo kiểm soát thì cũng không ngoại lệ, chỉ là được thể hiện bằng một cách thức khác ít trần trụi hơn.
“Trong mắt người tu tiên, sinh mệnh của phàm nhân rõ ràng dễ thấy như đường chỉ tay, không có sự tồn tại của kì tích.”
“Vậy thì trong mắt những tu sĩ cao cấp, thậm chí là Chân Tiên, có phải ta cũng là một “phàm nhân” bình thường hay không?”
Lưu Ngọc cúi đầu nhớ lại những chuyện trong quá khứ, rơi vào trầm tư.
Không!
Bản thân tuyệt đối không bình thường, càng không thể nào trở nên bình thường.
Sự tồn tại của Tiên Phủ, chính là ánh sáng, chính là kì tích!
Nó chính là một kỳ tích được sinh ra từ những điều không thể, đối với Lưu Ngọc mà nói, nó chính là ánh sáng suy nhất trong thế giới tu tiên tàn khốc và đen tối.
Thứ hắn cần làm, chính là đứng trong thế giới đen tối, ôm lấy ánh sáng này, ôm lấy kỳ tích này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận