Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 616. Chín cấp bậc Kim Đan (2)

Chương 616. Chín cấp bậc Kim Đan (2)
Nhất tướng công thành vạn thây khô.
Nếu vượt qua cửa ải khó khăn này, tu sĩ săn giết đoạt được tài nguyên, từ đó đi ra thì đệ tử tinh anh giống như khốn long thăng thiên, có được lực lượng bồi dưỡng cực nhiều của môn phái.
Không một ai, trên pháp khí không dính máu tươi của hơn mười tu sĩ khác, thật sự có thể nói là giết ra một đường máu.
Về phần đệ tử bình thường, dù cho ngốc đến đâu cũng thu hoạch được một chút, cũng chậm hơn việc trực tiếp cướp đoạt tài nguyên, bí cảnh sẽ chỉ để bọn họ thu hoạch được một ít, nhưng vẫn sẽ không thể thay đổi giai tầng của chính mình.
Đưa mắt nhìn đệ tử ngoại môn thứ hai rời đi, Lưu Ngọc tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng ngoài ý muốn lại là liên tiếp mấy canh giờ qua đi, đều không có tu sĩ nào đến đây.
Việc này khiến trong lòng của hắn trầm xuống, có liên tưởng không tốt lắm.
Mãi cho tới sắc trời sáng tỏ tới giờ Thìn, Ngũ Xương mới đuổi tới Thải Liên sơn mà báo cáo tình huống.
"Khởi bẩm sư thúc, lần này mười người sắp xếp vào, cũng chỉ có hai người này sống mà đi ra khỏi bí cảnh."
Ngũ Xương bẩm báo.
Lúc nói tới cái này, trong lòng của gã run lên, cảm giác được tâm trạng của Lưu sư thúc đã không tốt lắm.
Sợ Lưu sư thúc nổi giận, không tự giác mà nói nhỏ tiếng đi rất nhiều, lưng cũng cong thấp hơn.
"Biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Trên mặt Lưu Ngọc không chút thay đổi, nói.
Chuyện này ra như vậy, có quan hệ không nhiều tới Ngũ Xương, hắn cũng sẽ không vì vậy mà giận chó đánh mèo.
"Vâng."
Ngũ Xương run giọng nói, sau đó nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi động phủ.
Không biết có phải gặp ảo giác hay không, gã cảm giác uy thế của Lưu sư thúc đã mạnh hơn, khiến người ta nhìn mà phát khiếp.
"Ầm!"
Sau khi Ngũ Xương rời đi, sắc mặt Lưu Ngọc hoàn toàn âm trầm xuống, đập một phát xuống bàn đá, đánh ra mấy vết rạn nho nhỏ.
Mười đệ tử ngoại môn Luyện Khí hậu kỳ, cũng đều mang theo pháp khí thượng phẩm, cuối cùng thế mà chỉ có hai người còn sống đi ra sao?
Lồng ngực của hắn phập phồng, tâm trạng không ngừng nổi lên gợn sóng, thật lâu cũng không bình tĩnh lại được.
"Xem ra đệ tử bình thường và đệ tử tinh anh sẽ có khác biệt nhiều, so với tưởng tượng còn lớn hơn."
"Dù những người được chọn trúng này có thực lực mạnh hơn những đệ tử bình thường một chút, nhưng đối mặt với đệ tử tinh anh vẫn không có gì khác nhau."
"Haizz, tính sai rồi."
Thật lâu sau, Lưu Ngọc phun ra một ngụm trọc khí, không thể không thừa nhận mình đã tính sai, trước đó còn nghĩ quá lạc quan.
Chỉ là vừa nghĩ đến, bỏ lỡ cơ hội tốt này, Linh thảo luyện chế Kết Kim đan cũng chỉ mới gom được ba phần năm, còn lại nên làm sao bây giờ?
Những thứ Linh thảo này đều là vật hiếm khó tìm, hơn nữa đã là Linh thảo luyện chế ra Kết Kim đan, nhất định cũng có sự chú ý của năm đại tông môn, muốn dựa vào thủ đoạn bình thường để gom góp gần như là chuyện không thể nào.
Âm thầm giúp đỡ một hoặc là vài vị đệ tử, đạt tới thực lực đệ tử tinh anh, chờ lần tiến vào bí cảnh sau đó mà giúp mình thu thập Linh thảo thì sao?
Lưu Ngọc suy tư.
Không, không được.
Muốn đệ tử đạt được thực lực tinh anh, ít nhất phải có pháp khí cực phẩm, hơn nữa tu vi còn phải cao hơn.
Chỉ bởi cảm thấy hứng thú thì lập tức tặng pháp khí cực phẩm, để đệ tử đi vào bí cảnh thu thập Linh thảo sao?
Pháp khí cực phẩm cũng không phải rau cải trắng, đối với tu sĩ Trúc Cơ đều là vật tương đối quý hiếm.
Chỉ bởi vì hứng thú thôi đúng là khó khiến người ta tin phục, vốn không thể thuyết phục được tông môn, càng không lừa được tu sĩ khác.
Nếu như tra xét sâu vào, hậu quả sẽ khó mà lường được.
Huống chi một tên đệ tử tinh anh cũng không đảm bảo, nếu lỡ bị đệ tử tinh anh khác chém giết thì sao? Chẳng lẽ còn phải bồi dưỡng ra thêm vài người?
Cuối cùng Lưu Ngọc từ bỏ ý nghĩ này, không được, nguy hiểm quá lớn.
Hay là tìm trong tông môn có Linh thảo luyện chế Kết Kim đan, thu mua đệ tử trông coi Linh dược viên, nghĩ cách để lấy hạt giống Linh thảo?
Một biện pháp như thế này.
Nhưng Kết Kim đan là tài nguyên liên quan tới chiến lược khí vận của tông môn, cho dù là hạt giống Linh thảo luyện chế nó cũng sẽ được quản chế nghiêm ngặt, nghiêm cấm chảy ra bên ngoài.
Nếu Lưu Ngọc làm vậy, khả năng bị điều tra ra vô cùng lớn, chỉ có thể chịu cảnh phản bội mà chạy trốn sang con đường khác.
Điều này cũng tượng trưng cho việc từ bỏ tất cả khổ công làm ra ở Nguyên Dương Tông.
Có lẽ, đây cũng là một lựa chọn tốt nhỉ?
Nếu thật sự tới lúc không còn cách nào, cũng không thể quan tâm nhiều được nữa, vì con đường của mình, nên từ bỏ gì thì Lưu Ngọc sẽ không do dự mà từ bỏ.
Về phần Huyết Sắc bí cảnh phải bốn mươi năm mới mở ra một lần, lần sau phải dùng cách giống như bây giờ nữa sao?
Cái này có thể chuẩn bị, nhưng Lưu Ngọc không coi trọng việc chỉ dựa vào Huyết Sắc bí cảnh là có thể thu thập đủ Linh thảo.
Bởi vì những Linh thảo quý giá một chút, đều đặt ở vị trí trung tâm của bí cảnh, từ trước tới nay chỉ có đệ tử tinh anh mới có thể đặt chân tới, mà bồi dưỡng, hay thu mua đệ tử tinh anh lại lo lắng nguy hiểm quá lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận