Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1204. Kim Đan cửu phẩm! (4)



Chương 1204. Kim Đan cửu phẩm! (4)




Nhìn thanh thế của dị tượng lớn như vậy, trong lòng y sinh ra sự hưởng ứng đồng thời lại cảm thấy có chút tự ti, mặc cảm.
Nhìn lại quá khứ y đúng là tầm thường, cho nên bình thường cũng không phải là không có đạo lý.
Xác thực đúng là lười biếng khi tu luyện!
"Vị sư huynh đang tấn thăng này chính là "Thanh Dương tử" sư huynh, cũng là một trong hai mươi bốn vị đệ tử chân truyền của tông môn."
"Nếu như ta không nhớ lầm Thanh Dương sư huynh còn chưa đủ một trăm tuổi đã tu luyện đến Trúc Cơ đỉnh phong."
"Cho dù ngay lúc này đang tấn thăng, chẳng qua cũng chỉ vừa tròn một trăm tuổi."
Ở bên cạnh có một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ tin tức lưu thông lập tức nói ra lai lịch của người đang tấn thăng, trong giọng nói mang theo chút cảm xúc khá khó hiểu.
Nếu như Lưu Ngọc ở chỗ này nhất định hắn có thể nhận ra thân phận của người này. Chính là "Tiền sư huynh" - Tiền Chí Kim!
Người này có thể nói là người chứng kiến quá trình trưởng thành của Lưu Ngọc.
Y nhìn tận mắt từ lúc Lưu Ngọc từ ngoại môn tấn thăng vào nội môn, sau đó là thành công ở Trúc Cơ.
Chuyện tiếp theo đó chính là chuyện không thể ngăn cản.
Trong trận chiến mỏ quặng Linh Thạch Hàn Vụ, biểu hiện của hắn đã bất phàm, trong cuộc chiến Yến quốc còn lưu lại thanh danh "Thanh Dương lão ma".
Sau khi cuộc chiến Yến quốc kết thúc, về lại tông môn không lâu đã trở thành đệ tử chân truyền.
"Chắc là vị Thanh Dương sư huynh - người được trưởng lão đánh giá là "Sát phạt quả đoán, võ công trác tuyệt kia nhỉ?"
"Thì ra là "Thanh Dương tử" sư huynh, đệ tử chân truyền khó trách lại bất phàm như thế!"
Khi có được câu trả lời chắc chắn, Trúc Cơ trung niên cảm khái không ngừng.
"Thế nhưng qua các thời kỳ đệ tử chân truyền tấn thăng, cũng chưa bao giờ nghe nói qua dị tượng lớn giống như Thanh Dương sư huynh vậy."
Nhìn qua dị tượng, y vô cùng khó hiểu, cảm thấy kiến thức của bản thân thiếu thốn vô cùng.
"Có thể là do Thanh Dương sư huynh tích lũy lâu dài sử dụng một lần hoặc là do phẩm chất Kim Đan thượng thừa mà thành."
Tiền Chí Kim suy đoán.
“Vị sư huynh này biết rõ về tin tức của Thanh Dương sư huynh như vậy thì có phải là có giao tình gì với Thanh Dương sư huynh hay không?”
Trúc Cơ trung niên thăm dò hỏi thử.
Nghe vậy, đôi mắt Tiền Chí Kim hơi xoay chuyển, nhân tiện nói:
"Đó là đương nhiên, từ lúc Thanh Dương sư huynh còn là đệ tử ngoại môn bọn ta đã kết bạn với nhau."
"Cho dù Thanh Dương sư huynh thành trưởng lão đi nữa, thì nhìn tình cảm lúc trước có lẽ Tiền mỗ cũng có thể nói được vài câu."
"Ha ha". Trong lòng trung niên Trúc Cơ hiểu rõ, nhưng không nói toạc ra, hai người chỉ rảnh rỗi hàn huyên một chút.

Toàn bộ Nguyên Dương Tông, có hai vạn đệ tử ngoại nội môn Luyện Khí kỳ, số lượng tu sĩ Trúc Cơ kỳ bên ngoài cũng đã hơn bốn trăm một chút.
Kim Đan chân nhân cũng chỉ có ba mươi, đây là bởi vì ở một cảnh giới cao hơn thì thọ nguyên tăng lên cũng gấp đôi.
Cho dù bất luận một tu sĩ Trúc Cơ nào tấn thăng lên Kim Đan đều miễn cưỡng được cho là một sự việc trọng đại.
Mặc dù không đến mức kinh động "Thiên Phong lão tổ" nhưng có Kim Đan trưởng lão đặc biệt hộ pháp để phòng ngừa bất trắc, đây cũng là chuyện dĩ nhiên.
Lần này hộ pháp cho Lưu Ngọc chính là sư tôn hời Lý Trường Không, sau đó Nghiêm trưởng lão cũng tự mình đến trình diện.
"Dị tượng lớn như thế, cho dù tính cả năm đó khi ta tấn thăng cũng vĩnh viễn không bằng được."
"Không nói tới Kim Đan tứ phẩm, nhưng cũng đã vượt qua cánh cửa Kim Đan trung phẩm."
"Xem ra vị đệ tử của ta đây ít nhất cũng là Kim Đan ngũ phẩm, lục phẩm, cũng có khả năng chứ."
"Thậm chí là Kim Đan thượng phẩm cũng có một chút hi vọng."
Mà bên khác, nhìn dị tượng thật lớn trên không trung, tâm tình Lý Trường Không có chút phức tạp.
Ở một phương diện khác, hậu bối của gia tộc mình đã bị hạ thấp, trong lòng của lão cũng cảm thấy khó chịu.
Trên một phương diện khác, Lưu Ngọc lại là đệ tử của mình, lão cũng cảm thấy cao hứng không thôi.
Đệ tử công thành danh toại, sư tôn tự nhiên cũng được nở mày nở mặt.
"Cho dù so sánh với Trường Phong sư huynh năm đó, dường như cũng to lớn hơn không ít."
Lý Trường Không lắc đầu.
Giờ khắc này lão thật sự có loại cảm giác sóng sau đè sóng trước.
Mình chung quy cũng đã già rồi.
Mà ở bên khác, Nghiêm trưởng lão nhìn dị tượng to lớn khi tấn thăng, trong mắt cũng liên tục hiện ra sự khác thường.
Ánh mắt của lão hơi lập lòe, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Qua mấy canh giờ, Nghiêm trưởng lão dường như đã hạ quyết tâm, quay đầu nhỏ giọng bàn bạc với sư tôn hời, thỉnh thoảng truyền tới những tiếng cười quỷ dị.
Gió lớn quét qua đưa những thanh âm kia bay ngày một xa hơn.
Bên trong những trận gió lớn, hai chữ "Thanh Dương và "Nghiêm Hồng Ngọc" liên tục xuất hiện, cũng bị hai người Kim Đang trưởng lão liên tục đề cập, hiển nhiên chuyện hai người họ đang nói tới có liên quan với hai người kia.
Mà Lưu Ngọc đã tấn thăng lên Kim Đan, một chuyện quan trọng như vậy, hai người Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên tự nhiên không thể bỏ qua.
Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện trong tay, hai nàng ta lập tức cùng nhau chạy tới.
"Sư huynh, huynh nhất định có thể vượt qua đại nạn lần này, tấn thăng lên cảnh giới Kim Đan."
Nhìn qua dị tưởng thật lớn kia, thay vì như những tu sĩ khác, trong mắt Giang Thu Thủy lại lóe lên một tia lo lắng.
Nàng ta nhìn chăm chú phía trên không trung của động phủ, không hề muốn buông tha bất cứ một chi tiết nào, sợ bất chợt sẽ xảy ra biến cố gì đó.
Nói chung dị tượng càng lớn thì tâm ma kiếp và Kim Đan lôi kiếp cũng sẽ càng cường đại.
"Giang tỷ tỷ yên tâm, phu quân nhất định có thể thành công."
“Từ trước đến nay phu quân luôn mưu toan trước rồi mới hành động, mỗi lần đều ngoài dự liệu của mọi người, cũng chưa bao giờ có việc thất bại.”
"Nếu đã quyết tâm lúc này xung kích cảnh giới Kim Đan thì nhất định có niềm tin tuyệt đối."
Kỷ Như Yên nói khẽ. Hết chương 1204.



Bạn cần đăng nhập để bình luận