Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1077. Trận pháp mất khống chế(2)



Chương 1077. Trận pháp mất khống chế(2)




Cho nên chỉ cần không phải là người có thực lực quá chênh lệch với nó, thì vốn không thể nào bị khôi lỗi đánh bại.
Lưu Ngọc vận chuyển công pháp, thân hình lập tức bành trướng không ngừng, đến khoảng hơn một trượng thì mới dừng lại, đồng thời bên ngoài bao trùm lên một lớp quang hoa hai màu ngân lam mỏng manh.
Đối mặt với một khôi lỗi hình vượn vừa nhanh nhẹn nhảy đến, vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, không hề có ý tứ nhượng bộ.
Cánh tay phải dọc theo quỹ đạo mà tung đòn, mang theo từng trận xé gió mạnh mẽ, "Lưu Tinh quyền" chậm rãi được vung ra.
Cùng nhau tranh tài!
"Đùng!"
Khôi lỗi hình vượn có tay chân thô to, tỷ lệ tay và toàn bộ thân thể lớn hơn con người nhiều, trên nắm đấm to lớn có một tia sáng u ám.
Nhưng dù nắm đấm to lớn như vậy vung lên, còn có cánh tay và thể xác cường tráng lại, bị một quyền dễ dàng đánh lui.
Trọn vẹn bị đánh lui năm trượng, lúc này mới khó khăn lắm mới dừng lại.
"Rầm."
Hai chân của khôi lỗi hình vượn chạm đất, gia tăng cường độ tinh lực Linh Thạch bên trong thân thể, một luồng lực lượng mới sinh ra lập tức khiến nó khôi phục lại.
Không có gào thét, không có gầm rú, nó chỉ là một công cụ vô tình, ngay sau khi vượt qua quán tính thì lập tức đánh về hướng đối tượng mục tiêu.
Không chết không thôi!
Trên phương diện thể tu, Lưu Ngọc cũng chỉ ở trình độ trung phẩm nhị giai, nhưng vẫn có thể tùy tiện áp chế những tu sĩ bình thường, vừa đối mặt đã lập tức đánh lui khôi lỗi hình vượn.
Giờ khắc này, sự cường thế của "Tinh Thần chân thân" đã hiện ra hoàn toàn.
"Rầm rầm rầm."
Chân đạp bộ pháp "Truy Tinh Cản Nguyệt", vung vẩy "Lưu Tinh quyền", Lưu Ngọc hoàn toàn áp chế được khôi lỗi hình vượn.
Khôi lỗi trong hung hãn lạnh lùng nhưng giờ khắc này lại giống như món đồ chơi bình thường.
"Ầm ầm."
Ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, hai đấm lấp lánh Linh quang màu lam, hai quyền đánh ra trước sau lần lượt đánh vào trên ngực của khôi lỗi hình vượn, trực tiếp đánh bay nó.
Sau đó không đợi nó rơi xuống, hai chân đã nhảy lên một cái, ấn nó xuống mặt đất không thể nào đứng dậy nổi, một quyền rồi lại một quyền đánh lên vị trí hạch tâm năng lượng.
"Bịch bịch bịch."
Sau bảy cú đấm bạo lực mà khiêm tốn, hạch tâm năng lượng của khôi lỗi hình vượn đã bị phá hủy, hồng quang trong mắt chậm rãi trở nên ảm đạm, sức vùng vẫy của nó cũng dần giảm đi.
Cuối cùng hoàn toàn không còn động tĩnh gì.
Xong!
"Quả nhiên, lấy bạo chế bạo đúng là một phương thức không tệ."
Sắc mặt Lưu Ngọc bình tĩnh, tiện tay thu hạch tâm đã bị hủy của khôi lỗi vào túi trữ vật của mình.
Thân là thể tu, ứng phó với dạng khôi lỗi cận chiến như này, hắn không có bất kỳ áp lực gì, giải quyết vô cùng đơn giản, trước sau chẳng qua chỉ hơn mười hơi thở.
Nếu khôi lỗi công kích từ xa, trái lại sẽ phiền phức hơn một chút.
Không có tu sĩ điều khiển, phẩm giai khôi lỗi có cao cũng chỉ là vật chết, trừ phi phẩm giai quá cao hoặc là số lượng hình thành chiếm ưu thế nhất định.
Nếu không, vốn không đáng để kiêng kị.
Giải quyết xong khôi lỗi hình vượn, Lưu Ngọc quay đầu nhìn lại, đập vào mi mắt là kết quả hắn không hề bất ngờ.
Bọn người Chu Tử Văn, Dương thúc đều tùy tiện đánh lui được thế công của những khôi lỗi đợt đầu tiên này, thậm chí có người còn nhanh hơn hắn, đã sớm giải quyết xong một khôi lỗi và đang tiếp tục đối phó với khôi lỗi thứ hai.
Sáu người vẫn luôn bảo vệ Đường Thiên Bảo ở trung tâm, bởi vì đợt đầu tiên nên phẩm giai của những khôi lỗi này cao nhất cũng chỉ là thượng phẩm nhị giai, mà số lượng cũng chỉ có chín con, cho nên cũng không cảm thấy áp lực quá lớn.
Chẳng qua trên mặt của sáu người vẫn ngưng trọng như cũ.
Ngay từ đầu động tĩnh rất nhỏ cho nên chỉ có vài khôi lỗi gần nhất bị thu hút tới, nhưng theo trận đấu pháp dần triển khai ra thì càng có nhiều khôi lỗi bừng tỉnh, áp lực chỉ có thể càng ngày càng lớn.
Từ xa, thậm chí là xa tít đằng xa, cũng có những khôi lỗi với những hình dạng khác nhau liên tục chạy đến.
Đối mặt với số lượng khôi lỗi lớn như vậy, sớm muộn cũng không thể ngăn cản nổi, nếu không thể kích phát lệnh bài chuyển thành "Hữu quân" thì chỉ sợ việc thăm dò bí cảnh thế này cũng chỉ đành miễn cưỡng bỏ qua.
Không nói những thứ khác, việc đi ra khỏi quảng trường cũng đã vô cùng khó khăn.
Mặc dù Đường Thiên Bảo vẫn luôn bấm pháp quyết, nhưng thần thức lại thu hết những cảnh tượng quanh quảng trường vào tầm mắt, nhìn thấy cảnh tượng này thì tốc độ bấm pháp quyết không khỏi nhanh hơn vài phần.
"Tinh tinh."
Bọn người Lưu Ngọc, Chu Tử Văn không ngừng ngăn cản công kích của những khôi lỗi kia, hóa giải từng lớp từng lớp thế công kia, cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trong đó, biểu hiện của Lưu Ngọc cũng khiến bọn người Chu Tử Văn âm thầm gật đầu, thậm chí còn hơi bội phục.
Chỉ là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhưng biểu hiện cũng không thua kém tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ chút nào.
Như vậy, lại qua chừng hai mươi nhịp thở.
Bảy người bị khôi lỗi vây công, số lượng của chúng dần đạt tới mười tám con, trong đó có sáu con là khôi lỗi khủng bố hơn, là loại khôi lỗi cận chiến có tận mười hai chi.
Phương thức công kích của những khôi lỗi kia không giống nhau, nhưng khi phối hợp với nhau lại không cứng nhắc như trong tưởng tượng, cho dù dưới tình huống không có người khống chế.
Áp lực của bảy người càng lúc càng lớn, có lẽ sắp không kiên trì nổi.
Chẳng qua ngay lúc này, cuối cùng Thánh Hỏa lệnh cũng có phản ứng, một đạo hồng quang va vào trên thạch bích, sau đó biến mất và pháp trận hiện ra.
"Được rồi."
Đường Thiên Bảo thở ra một hơi, trên mặt lộ ra ý cười.
Lời nói vừa rơi xuống, thạch bích trên không trung phóng xuống một đạo bạch quang, không nhập vào bên trong Thánh Hỏa lệnh, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa. Hết chương 1077.



Bạn cần đăng nhập để bình luận