Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1158. Cực điểm thăng hoa (2)



Chương 1158. Cực điểm thăng hoa (2)




Chuôi kiếm màu vàng sáng, thân kiếm màu bạc, lúc này đã nhuốm lên một tầng màu xám tinh xảo.
"Nhưng không phải thánh kiếm bị luyện chế thất bại sao?"
"Vì sao lại xảy ra thay đổi?"
"Chẳng lẽ...?"
Trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ này, Đường Thiên Bảo cũng đột nhiên giật mình, đè xuống niềm vui mừng trong lòng, thả lỏng Linh Giác để cảm ứng tỉ mỉ.
Một nhịp, hai nhịp thở qua đi.
Hắn ta không còn cảm giác được bất kỳ sự khác biệt nào, dường như thanh thánh kiếm trong tay chỉ là phàm kiếm.
Uy năng vốn cường đại nay đã biến mất không còn trông thấy gì.
Nếu chỉ là Pháp Bảo, tuyệt đối không thể nào cầm trong tay, còn có thể trốn khỏi cảm ứng của tu sĩ Trúc Cơ.
Nghĩ như vậy, Đường Thiên Bảo vẫn luôn không cảm nhận ra sự khác biệt nào, lập tức muốn thu hồi Linh Giác.
Chẳng qua ở giây tiếp theo, đang lúc muốn thu hồi Linh Giác về, lại nhận được sự đáp lại của Thánh Hỏa kiếm!
Một luồng Linh tính cực kỳ yếu ớt, mờ mịt bỗng nhiên xuất hiện trong cảm ứng Linh Giác của hắn ta!
Vạn vật có Linh tính!
Đạo gia và Phật gia đều cho rằng, vạn vật tồn tại đều có Linh tính, chẳng qua Linh tính mạnh hay yếu mà thôi.
Nhưng trên thực tế, cố chấp lẳng lặng bất động, trong mắt đa số tu tiên giả thì những thứ bất động đều là vật chết.
Mà hoa cỏ dù nhỏ bé nhưng không tu sĩ nào coi nó cùng cấp với vẻ bất động kia, bởi vì hoa cỏ là vật "Còn sống".
Một vài tu sĩ tu luyện công pháp đặc thù, thậm chí có thể giao lưu với cây cỏ, cảm giác được Linh tính yếu ớt và ý thức không trọn vẹn trong đó.
Mà lúc này, Đường Thiên Bảo đang có loại cảm giác này!
Một đạo Linh tính không trọn vẹn và thậm chí hơi hỗn loạn, mờ mịt, cực kỳ yếu ớt hoặc là nói hoàn toàn không có ý thức, đột nhiên xuất hiện trong tâm thần của hắn ta.
Đồng thời từ trong ý thức hỗn loạn, mờ mịt kia còn truyền tới từng chút một cảm giác thân cận.
Phúc đến thì lòng cũng sáng ra, Đường Thiên Bảo biết sợi Linh tính kia được sinh ra từ Thánh Hỏa kiếm.
Khí linh!
"Thành quả mà Thiên Hỏa tổ sư dốc hết tâm huyết, cố gắng mấy ngàn năm của Thánh Giáo cuối cùng lại thành công trong khoảnh khắc này sao?"
Vừa lóe lên ý nghĩ này, Đường Thiên Bảo không khỏi cảm thấy nước mắt lưng tròng.
Giờ khắc này, cuối cùng Linh bảo cũng thành hình, nhưng hắn ta hoàn toàn không vui vẻ được như trong suy nghĩ.
Vì thanh kiếm này, giáo phái đã nỗ lực quá nhiều, vô số tiền bạc bỏ xuống, giáo chúng nòng cốt cũng hầu như không còn.
Đường Thiên Bảo không thể nào vui nổi, trái lại có chút khó chịu bởi một chút bi thương, ở sâu trong lòng hắn ta cũng sinh ra chút ngăn cách với Thánh Hỏa kiếm.
Ở một mức độ nào đó, đây chính là một thanh kiếm không được tốt như tên của tốt!
Nếu như không phải vì thanh kiếm này, có lẽ Thánh Giáo hiện tại vẫn cường thịnh, có thể giữ được truyền thừa vạn năm như những Nguyên Anh tông môn khác trong Thất Quốc Minh.
Nếu không có thanh kiếm này, giữa huynh đệ có lẽ cũng sẽ không bất hoà, phần cốt lõi của giáo phái cũng sẽ không chết gần như không còn ai.
Không biết suy nghĩ trong lòng của hắn ta, Thánh Hỏa kiếm vừa sinh ra một tia ý thức không trọn vẹn, mờ mịt, còn không ngừng truyền tới ý muốn thân cận.
Đường Thiên Bảo giật mình tỉnh lại từ trong bi thương, đè xuống sự ngăn cách trong lòng, tâm thần truyền đạt ý tứ thân cận với Thánh Hỏa kiếm, cũng không để ý đối phương có thể hiểu hay không.
Ngay sau đó, hắn ta thu liễm thần thức rồi nhìn về phía Lưu Ngọc.
Vì để luyện chế Linh bảo, Thánh Hỏa Giáo đã góp nhặt không ít tư liệu liên quan tới Linh bảo, những tư liệu này đều được truyền thừa xuống, Đường Thiên bảo đều biết rất rõ ràng.
Cho nên cũng đã hiểu, vì sao đối phương bỗng nhiên từ bỏ ra tay với mình.
"Thiên Bảo đạo hữu chớ nên hiểu lầm."
"Thật ra, Lưu mỗ cũng không có địch ý đối với quý giáo."
"Mới vừa rồi ra tay chém giết Chu Tử Văn, chỉ là vì muốn giúp quý giáo thanh lý môn hộ."
"Đều là tu sĩ trong tông môn, hạng người vong ân phụ nghĩa như thế, Lưu mỗ cũng vô cùng chán ghét."
Im lặng qua vài hơi thở, Lưu Ngọc hờ hững mở miệng, giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn trước nhiều.
Nếu đã không thể cưỡng ép cướp đoạt Linh bảo, cũng không muốn mạo hiểm cưỡng ép đánh giết Đường Thiên Bảo, dĩ nhiên là phải dừng tay giảng hòa.
Sau đó nhận được vị trí Truyền Tống trận từ chỗ Đường Thiên Bảo, rồi cưỡi Truyền Tống trận rời khỏi bí cảnh.
Nếu tiếp tục giằng co thế này, cũng không phải là cách, uổng phí hết thời gian.
Hắn không quên, bên ngoài bí cảnh có thể còn có tu sĩ cấp cao của hai tông ngồi chờ, bây giờ cũng không phải là lúc có thể yên tâm.
Mục đích chuyến này chủ yếu là "Tam Nguyên quả", mặc dù có hơi tiếc nuối khi bỏ lỡ cơ hội với Linh bảo, nhưng dĩ nhiên cũng đã đạt được mục đích, Lưu Ngọc cũng không có nảy lên ý nghĩ phải mạo hiểm một lần.
Hắn khắc chế sự tham lam trong lòng.
Chính mình có Tiên Phủ làm hậu thuẫn, lại có rất nhiều linh vật Kết Đan, khả năng kết thành Kim Đan vô cùng lớn, đến lúc đó đã có thể có được tám trăm năm thọ nguyên dài dằng dặc.
Có tương lai tươi sáng như vậy, cũng không phải là vật cần thiết để tăng cảnh giới, vì sao phải ép buộc mạo hiểm chứ?
Huống chi, Linh bảo có Linh tính, tỷ lệ thành công còn nhỏ hơn như vậy.
Xem xét đủ mọi lợi hại, Lưu Ngọc dùng lý trí để chiến thắng lòng tham và xúc động nhất thời, lựa chọn dừng tay giảng hòa với Đường Thiên bảo.
Chỉ cần đối phương thành thật nói ra vị trí Truyền Tống trận, hắn sẽ không có ý định động thủ nữa.
"Tâm ý của Hồng đạo hữu, Thiên Bảo đều hiểu."
Đường Thiên bảo lộ ra nụ cười khổ, chắp tay trả lời. Hết chương 1158.



Bạn cần đăng nhập để bình luận