Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 806. Ý đồ của sư tỷ

Chương 806. Ý đồ của sư tỷ
Đứng trên Ly Huyền kiếm, Lưu Ngọc nhìn chăm chú vào đôi giày màu xanh nhạt trên tay.
Tay nghề của đôi giày rất tinh xảo, hoa văn trên đó cũng rất phù hợp với thẩm mỹ của Sở quốc, không hề có một một sợi chỉ thừa nào.
Số đo không lớn không nhỏ, bản thân hắn đi vào cũng rất vừa vặn.
Có thể nhìn ra, người làm ra nó rất tỉ mỉ trong từng đường kim mũi chỉ, tất nhiên đã tiêu tốn không ít thời gian và tâm huyết.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Ngọc cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Tiện tay cất đôi giày màu xanh nhạt vào túi trữ vật, hắn nhắm hai mắt lại hít một hơi thật sâu, lần nữa mở mắt ra đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Lưu Ngọc di chuyển nhanh như ánh sáng không hề dừng lại, nhanh chóng bay về hướng Thanh Đài phong.
Ánh nắng buổi sáng chiếu lên mặt hắn, con ngươi dưới hàng lông mi vẫn tối đen như mực!
Sau nửa canh giờ, hắn đã đến Thanh Đài phong, nhưng lúc này hắn không thấy bóng dáng của tu sĩ họ Đoạn.
Không biết là trùng hợp hay có người cố ý tránh đi.
Đưa “Văn thư đặc cách” ra, Lưu Ngọc thuận lợi đi lên Truyền Tống trận của Cổ Khuyết Thành.
Sau khi một đợt ánh sáng rực rỡ lóe lên, hình bóng của hắn trên Truyền Tống trận biến mất không thấy tăm hơi.

Truyền Tống trận là một trong những kết tinh của nền văn minh tu tiên, chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể vượt qua khoảng cách thiên sơn vạn thủy.
Có sự bảo hộ của Truyền Tống phù, Lưu Ngọc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nhưng cũng không quá lâu đã khôi phục ánh sáng như cũ.
Cùng lúc đó, hắn cảm thấy cơ thể hơi đau nhức, còn có cảm giác muốn nôn mửa, ghê tởm trong cổ họng.
Chẳng qua theo số lần truyền tống ngày càng tăng, hắn cũng dần thích ứng được cảm giác này, cảm giác khó chịu hiện giờ kém xa so với sự khó chịu dữ dội ban đầu.
Chỉ cần hít thở hai ba lần hắn đã hồi phục lại.
Lưu Ngọc đi khỏi Truyền Tống trận, sau khi thuận lợi nghiệm chứng thân phận, hắn rời khỏi đại điện Truyền Tống, không ngừng lại mà trực tiếp rời khỏi Cổ Khuyết Thành.
Tuy thành này lúc đi vào kiểm tra khá nghiêm khắc, nhưng lúc rời khỏi thì lại tương đối dễ dàng, hầu như chỉ cần trả lời vài câu hỏi đã nhanh chóng được cho đi.
Sau khi đi khỏi Cổ Khuyết Thành một đoạn, Lưu Ngọc đổi thành thuyền Độn Phong, dùng tốc độ nhanh nhất mà bay về phường thị Vĩnh Thái, dọc theo đường đi không hề nghỉ chân lại.
Hắn đứng trên boong thuyền Độn Phong, ở độ cao mấy trăm trượng trên không nhìn xuống dưới, lại thấy một cảnh tượng hoàn toàn bất đồng so với hai năm trước.
Lúc này ở những cánh đồng bên dưới, lúa, dưa và hoa quả ban đầu tươi tốt, chuẩn bị thu hoạch lại biến mất không thấy đâu, thay vào đó là từng mảng từng mảng cỏ dại xám vàng.
Hiển nhiên, vùng đất này đã rất lâu không có ai trồng trọt.
Phóng tầm mắt nhìn lại là một cảnh tượng hoang vắng, đổ nát.
Xa xa là thành trì của nhân gian, ánh lửa khắp nơi khiến cảnh tượng thêm thê lương.
Khắp nơi trên mặt đất, những làn khói đen kịt bốc lên.
Tia sáng xẹt qua phía chân trời tối đen, trong chớp mắt đã đi rất xa, giống như muốn tỏ rõ bản thân thấy gì.
Một đường đi về phía trước, Lưu Ngọc càng thấy được nhiều cảnh tượng.
Giữa ban ngày ban mặt mà cường đạo lại cưỡng hiếp, bắt người cướp của, cảnh tượng mấy vạn binh sĩ chiến đấu đẫm máu như chốn địa ngục, cảnh tượng lưu dân xanh xao, vàng vọt, áo rách quần manh không có nhà để về…
Những thi thể bị vứt bỏ ven đường, họ đều có danh tính riêng của mình, nữ tử, trẻ con, người già…
Dân chúng Yến quốc lúc này đang lầm than, vương triều đã sắp đi đến cảnh tượng sụp đổ.
Mà trong đó, không thể thiếu một phần công lao của Nguyên Dương Tông và cũng có không ít công lao của hắn.
Cuộc chiến của Tu Tiên Giới đã diễn ra suốt hai năm, cuối cùng vẫn lan đến gần nhân gian.
“Trời có thiên đạo, nhân quả có mệnh.”
Thu hết những cảnh tượng ven đường vào trong mắt, trong lòng Lưu Ngọc không khỏi nghĩ đến tám chữ này, sau đó khẽ lắc đầu thu hồi ánh mắt.
Thân là tu sĩ của Sở quốc, xuất thân là đệ tử biệt viện Nguyên Dương Tông, tự nhiên hắn không có cảm giác thương hại gì đối với người dị quốc.
Nếu có, cũng chỉ là… Nước mắt cá sấu.
Trong mắt tu sĩ Yến quốc hắn không khác gì “ma đầu”, trong mắt đệ tử cùng tông môn hắn là Thanh Dương Tử sư thúc, trong mắt những tu sĩ khác ở Sở quốc hắn là nhân tài mới xuất hiện của Nguyên Dương Tông.
Nhưng cho dù người bên ngoài xem hắn là gì đi nữa, cũng không thể thay đổi được sự thật là hai tay hắn đã dính đầy máu tươi.
Đối mặt với những tin đồn về bản thân, khi nghe thấy hắn cũng chỉ cười trừ.
Tiên cũng tốt, ma cũng được, hắn chỉ kiên trì “Đạo” của chính mình.

Khoảng cách từ Cổ Khuyết Thành đến phường thị Vĩnh Thái là ba ngàn dặm, khi đi hắn mất bốn canh rưỡi giờ, khi đến cũng mất hơn bốn canh giờ.
Tuy tu vi đã tăng tiến nhiều hơn, nhưng đều là dùng Linh Thạch để khởi động thuyền Độn Phong nên tốc độ cũng không có gì thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận