Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 798. Thật là to gan(2)

Chương 798. Thật là to gan(2)
Nhận được sự soi sáng từ vô số các thần thư của đời trước, Lưu Ngọc hiểu rõ được tác dụng của tình báo và tin tức, trong thời cuộc rối ren này, một chút sai lệch của tin tức thôi cũng có thể ảnh hưởng đến thành bại và cả tính mạng.
Vậy nên đi đến phường thị Kim Khuyết một chuyến, mượn chuyện báo cáo tiến độ của nhiệm vụ để nghe ngóng xem tông môn sẽ tiến đánh nơi tiếp theo vào lúc nào, và cả những thứ như động tĩnh của Bạch Vân Quan, động thái của Kim Đan Yến quốc là chuyện vô cùng cần thiết.
Nghĩ như vậy, hắn xoay người đi vào trong Luyện Công phòng.
Có mài dao cũng không quên việc chặt củi, bất kể bước tiếp theo phải làm vào lúc nào, thì vẫn không được bỏ bê việc tu luyện.
Chỉ có cảnh giới và sức mạnh của chính bản thân mình mới có thể đứng vững được ở trong thời cục này.
......
Sau khoảng năm canh giờ, Lưu Ngọc hoàn thành việc tu luyện.
Sau khi tắm rửa cơ thể một lượt, mặc lên chiếc áo choàng mới toanh, hắn bèn rời khỏi động phủ.
Thần thức của hắn khẽ động, lan ra khắp bốn phương tám hướng, trong chớp mắt đã thu được hết động tĩnh của cả Phượng Hoàng sơn và khu vực xung quanh vào trong lòng bàn tay.
Hắn tìm được Giang Thu Thủy, lấy những tài nguyên mà nàng ta sắp xếp ra được và mang theo trên người.
Sau đó, hắn phát đi thần thức truyền âm, thông báo với ba đồng môn Trúc Cơ bao gồm cả Nhan Khai, Thôi Lượng về việc mình sẽ phải tạm thời rời khỏi Phượng Hoàng sơn một thời gian, bảo bọn họ cứ chuẩn bị mọi việc như bình thường.
Sau khi đã sắp xếp một cách cơ bản, Lưu Ngọc vỗ cái túi trữ vật một cái, lấy ra thuyền Độn Phong, bay thẳng lên trời trong ánh mắt tiễn đưa của Giang Thu Thủy.
Biến thành một tia sáng mờ ảo, hắn bay về phía Bắc của Phượng Hoàng sơn, cũng chính là hướng của phường thị Kim Khuyết.
Lúc này đã là hoàng hôn rồi, bầu trời đã có chút mờ tối.
Sau khi bay đi được một đoạn đường, cho dù Lưu Ngọc điều khiển thuyền Độn Phong ở trên không trung cách mặt đất mấy trăm trượng thì vẫn có thể nhìn thấy những luồng khói bếp đang bay lên.
Làm việc lúc mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi mặt trời lặn.
Cuộc sống của hầu hết những người phàm đều đơn giản như thế, dường như sự rối loạn của Tu Tiên Giới tạm thời vẫn chưa ảnh hưởng đến nhân gian.
Nhưng Lưu Ngọc biết rằng đây chỉ là sự yên bình tạm thời mà thôi.
Cùng với sự chảy trôi của thời gian, sự hỗn loạn của Tu Tiên Giới nhất định sẽ truyền đến trần thế, mang theo sự thay đổi long trời lở đất.
Ít nhất thì cũng không thể thiếu việc trăm họ lầm than, thay vua đổi chúa.
Thuyền Độn Phong tỏa ra Linh quang màu đen, vút bay trên bầu trời mờ tối với tốc độ khiến cho đa số các tu sĩ Trúc Cơ không kịp nhìn theo.
Bởi vì tình hình rối loạn nên ở trên đường đi, hắn rất ít khi gặp phải tia sáng của các tu sĩ, ngay cả khi có thì cũng đều là kết bè kết đội để đi cùng nhau và còn vô cùng cảnh giác.
Sau khi bọn họ cảm nhận được Linh áp lớn mạnh trong tia sáng của Lưu Ngọc thì đều tránh đi thật xa.
Phượng Hoàng sơn cách phường thị Kim Khuyết chỉ khoảng hơn hai trăm dặm, với tốc độ điều khiển thuyền Độn Phong của Lưu Ngọc, mới chỉ nửa canh giờ thôi mà nơi đó đã lọt vào trong tầm mắt.
Một đống những kiến trúc có phong cách cổ xưa trải dài bất tận, được quy hoạch tập trung vào trong một khu vực rộng lớn, tổng thể là một hình vuông ngay ngắn, được bao trùm bởi một trận pháp.
Xét về độ lớn của quy mô, nơi này không hề thua kém phường thị Kim Tinh, nơi mà Lưu Ngọc đã đi qua rất nhiều lần.
“Xem ra phường thị Kim Khuyết đã thực sự nằm trong sự kiểm soát của tông môn.”
Ánh mắt quét qua lá cờ được vẽ bằng những đám lửa màu đỏ thẫm đang rực cháy mãnh liệt, Lưu Ngọc đưa ra nhận định, trong lòng bỗng chốc nhẹ nhõm hơn một chút.
Đây chính là biểu tượng của tông môn, trên lệnh bài của tông môn cũng có biểu tượng này.
Bởi vì sợ sẽ bị hiểu lầm là địch tu, tạo nên những sai sót không cần thiết.
Vậy nên Lưu Ngọc đáp tia sáng xuống ở nơi cách phường thị còn một đoạn đường nữa và thi triển Ngự Phong thuật để tiến lại gần.
Một đội tu sĩ Luyện Khí kỳ phụ trách trông coi cửa bắc của phường thị, với người đứng đầu là đệ tử trong môn của Nguyên Dương Tông, việc có tu sĩ đến gần rất nhanh đã khơi dậy sự cảnh giác của hắn.
“Tiền bối là... Là Thanh Dương sư thúc?”
“Đệ tử tham kiến Thanh Dương sư thúc!”
Nhưng tên đệ tử trong môn này vừa khéo đã từng nhìn thấy dung mạo thật của Lưu Ngọc, thấy vậy thì ngay lập tức hành lễ và nói, thế nhưng lại không trực tiếp cho hắn đi qua.
“Không cần đa lễ, Lưu mỗ muốn đi vào trong phường thị để diện kiến trưởng lão, mau mau mở trận pháp ra đi!”
Sắc mặt Lưu Ngọc không chút thay đổi, hắn gật gật đầu, hờ hững nói.
“Cái này... Vẫn xin sư thúc thứ tội.”
“Trong khoảng thời gian này, đệ tử không được phép trực tiếp mở trận pháp ra.”
“Đệ tử bạo gan mời sư thúc trình ra lệnh bài của tông môn, đắc tội rồi!”
Tên đệ tử trong môn đó hơi cúi người, cung kính nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận