Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 694. Đồng đội được lựa chọn(3)

Chương 694. Đồng đội được lựa chọn(3)
Gia nhập tiểu đội Thanh Phong có thể hành động tương đối tự do, không cần phải trực tiếp đối đầu với Bạch Vân Quan, và cũng rất thuận tiện để cướp bóc tài nguyên, có tất cả các loại lợi ích không thể diễn tả.
Tu sĩ muốn gia nhập trong sân không ít, nhưng trước mặt Kim Đan trưởng lão thì bọn họ không thể làm càn, chỉ có thể dùng ánh mắt háo hức nhìn mười hai vị lĩnh đội, chờ mong bản thân được chọn.
Lúc này, tác dụng của quan hệ được thể hiện ra.
Vốn dĩ đã có vị lĩnh đội, chỉ cần phẩy tay nhẹ nhàng một cái, lập tức có bốn tu sĩ vượt qua đám đông mà ra, trong nháy mắt đã góp đầy nhân số.
Trong số đó, đại sư tỷ của Lưu Ngọc - Lý Bất Ngữ cũng giống hắn khiêu chiến Vệ Tiểu Cầm thành công.
Điều đáng nói là Cảnh Vĩnh Thanh gia nhập đội ngũ của Lý Bất Ngữ.
Lưu Ngọc nhìn thấy cảnh này thì có hơi tiếc nuối, nếu hắn ta gia nhập đội ngũ của hắn, sau đó hắn tùy tiện an bài một số nhiệm vụ thì sẽ có thể loại bỏ hắn ta.
“Đáng tiếc.”
Hắn có hơi tiếc hận nghĩ, sau đó ánh mắt chuyển động, khẽ gật đầu với ba người Giang Thu Thủy, Nhan Khai, ý bảo bọn họ tiến lên.
“Lưu sư huynh quả nhiên thực lực cao thâm khó lường, đúng là tấm gương cho các tu sĩ chúng ta!”
Nhan Khai không thể chờ đợi được chắp tay, chân thành từ đáy lòng nói.
Không biết có phải là ảo giác hay không, thái độ của gã thậm chí còn cẩn thận kỹ càng hơn.
“Sư huynh, chúc mừng.”
Trong con mắt của Giang Thu Thủy liên tục hiện lên nhiều màu sắc kỳ dị, nàng ta nhẹ nhàng phun ra bốn chữ.
Nam nhân trước mắt luôn khiến nàng ta bất ngờ, lúc này đây cũng vậy.
“Lưu sư đệ, chúc mừng ngươi.”
Thôi Lượng có chút lúng túng nói.
Lúc trước lão còn nói việc tranh đoạt vị trí lĩnh đội sẽ khó khăn như thế nào, không ngờ trong nháy mắt đã bị Lưu Ngọc bắt vào trong tay, với da mặt dày của lão, lúc này cũng cảm thấy có hơi ngượng ngùng.
Đối với lời chúc mừng của ba người, Lưu Ngọc chỉ khẽ gật đầu, hắn sẽ không bởi vì một chút thành tựu mà quên hết tất cả.
“Giang sư muội, Nhan sư đệ, Thôi sư huynh, các ngươi có nguyện ý gia nhập vào tiểu đội của Lưu mỗ không?”
Hắn nghiêm túc, trịnh trọng hỏi.
“Đương nhiên là nguyện ý, đa tạ Lưu sư huynh/sư đệ!”
Ba người không do dự, đồng loạt nói.
Lưu Ngọc hai tay chắp lưng, thấy vậy thì hài lòng cười.
Kể từ lúc này, tiểu đội đã tập hợp đủ bốn người, còn thiếu một vị trí nữa là đủ.
“Muốn lựa chọn một đồng môn xa lạ trên quảng trường sao? Hay là để cho Nghiêm gia hỗ trợ chọn một người?”
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Lưu Ngọc, ánh mắt nhìn đám người trên quảng trường hơi không chắc chắn.
Trong tầm mắt, hắn nhìn thấy rất nhiều đồng môn đang có những động tác chào hỏi, thậm chí còn có nữ tu sĩ táo bạo mị nhãn như tơ, phát ra ám chỉ mờ ám.
Mặc kệ những suy nghĩ, phản ứng của đồng môn như thế nào, sắc mặt hắn vẫn như trước, tìm kiếm “đồng đội” phù hợp.
Cuối cùng, ánh mắt của Lưu Ngọc dừng lại ở một nơi nào đó ở phía bên trái của quảng trường.
Đó là một nữ tu tư thế hiên mặc trang phục màu tím, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu đỏ, làn da nhợt nhạt ốm yếu.
Nàng ta có đôi mắt đen, mái tóc dài rực rỡ như máu, nàng ta tránh xa mọi tiểu đội, đứng một mình trong góc.
“Lãnh Nguyệt Tâm.”
Lưu Ngọc đã nghe nói qua tên của nàng ta, cũng nghe qua một vài tin đồn của nàng ta.
Nữ nhân này vốn là một tu sĩ Song linh căn, mới ba mươi tám tuổi đã tu luyện đến Luyện Khí viên mãn, nhưng vào thời điểm mọi người coi trọng tiền đồ của nàng ta, nàng ta lại tấn lên Trúc Cơ thất bại.
Không chỉ vậy, Trúc Cơ thất bại còn để lại một hậu quả nghiêm trọng, khiến cho tốc độ hấp thu Linh khí của nàng ta thấp hơn một phần mười ban đầu, gần như là mất đi khả năng đột phá Trúc Cơ một lần nữa.
Từ “thiên chi kiêu nữ” rơi xuống thần đàn, lưu lạc đến mức vốn được đồng môn được săn đón ghét bỏ.
Từ đó Lãnh Nguyệt Tâm ít giao du với bên ngoài, biến mất trong tầm mắt của mọi người, không còn ai biết những gì nàng ta đã làm.
Chỉ là khi nữ nhân này xuất hiện lần nữa trước mặt người khác, nàng ta đã là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hơn nữa còn tu luyện Ma đạo công pháp khiến tính tình thay đổi lớn, trở nên vô cùng cực đoan và cổ quái.
Nàng ta vốn dĩ có mái tóc đen dài, bây giờ cũng chuyển sang màu đỏ rực rỡ như máu, khiến người ta không dám đến gần.
Nguyên Dương Tông là một tông môn trung lập, trong môn cho phép tu luyện Ma công, nhưng chung quy chỉ có một bộ phận rất nhỏ tu sĩ tu luyện, phần lớn tu sĩ vẫn tu luyện công pháp bình thường.
Đương nhiên, người tu luyện Ma công bị đại bộ phận đồng môn bài xích, bởi vì nguyên nhân công pháp, bọn họ cũng không có khả năng thân cận nhiều với nhau.
Cho nên những người tu luyện Ma công này đã chiếm một nửa số chỗ ngồi của “độc lang”, thương vong nhanh nhất nhiều nhất thường là những tu sĩ này.
“Tu sĩ độc lai độc vãng, từ phương diện nào đó mà nói, cũng có nghĩa là tương đối “đơn giản”, dễ dàng kiểm soát hơn.”
“Sẽ không công khai chống đối lại mình, đồng thời tu luyện Ma đạo công pháp, thực lực cũng sẽ không kém.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận