Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 948. Bàn bạc bí mật trong doanh trướng(2)

Chương 948. Bàn bạc bí mật trong doanh trướng(2)
"Nếu như không định mượn cơ hội này kiếm công huân, bổn tọa có thể làm chủ, sắp xếp cho các ngươi một vị trí khá an toàn."
"Thanh Dương, ngươi lựa chọn như thế nào?"
Nói chuyện lâu như vậy, cuối cùng Lưu Ngọc cũng nghe được lời hứa hẹn mình muốn, mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, lại rất cung kính thi lễ nói:
"Đệ tử đa tạ sư tôn quan tâm!"
"Tất cả đều nhờ sư tôn sắp xếp!"
Trong lòng của hắn âm thầm cảm thán, "hiếu kính" suốt hai ba năm qua vẫn có hiệu quả.
Vị sư tôn hờ này còn khá được, nhận đồ thì làm việc, tốt hơn rất nhiều so với một số kẻ lòng tham không đáy được lợi rồi nhưng không chịu làm.
Tận bây giờ Lưu Ngọc mới chắc chắn rằng thân phận đệ tử ký danh này vẫn rất đáng giá.
Có bề trên trong tông môn làm chỗ dựa hay không, quả thật chênh lệch rất lớn.
"Có người trong triều dễ làm việc."
Lúc hành lễ, Lưu Ngọc thầm cảm thán.
Ánh mắt Lý Bất Ngữ lấp lóe, cúi đầu yên lặng suy nghĩ.
Hình như đây cũng là lần đầu tiên nàng ta nghe được tin tức: Tu sĩ Nguyên Anh sẽ không ra tay.
“Hừm.”
“Vấn đề còn thắc mắc trong lúc tu hành, bổn toạ tranh thủ lúc còn thời gian nên giải đáp cho hai người các ngươi một chút.”
Đối với việc Lưu Ngọc hành lễ, Lý Trường không cũng thản nhiên nhận lấy, nhìn sơ thì có vẻ cực kỳ hưởng thụ nên mới nói một câu như vậy.
Thấy đại sư tỷ Lý Bất Ngữ không có ý định lên tiếng, Lưu Ngọc dừng lại một lát rồi mới nói tiếp:
“Bẩm sư tôn, đệ tử có.”
Luyện hoá Thông Linh khí khiến tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh nhưng về mặt tu luyện lại tích tụ không ít vấn đề. Nhu cầu cấp bách hiện giờ là phải tìm đồng đạo để giao lưu hoặc sư trưởng nhờ giải thích.
Cho nên Lưu Ngọc phải tranh thủ cơ hội này, lôi hết mấy nghi vấn trong lòng ra hỏi.
Nhưng do hắn còn giấu giếm tu vi nên tất nhiên mấy câu hỏi này sẽ không liên quan gì đến việc tu luyện của Trúc Cơ hậu kỳ.
Nếu không sẽ khó tránh khỏi việc bị nghi ngờ. Cẩn thận điều tra lại, nói không chừng tu vi của hắn sẽ lộ ra hết.
Một người có ý hỏi, một người tận tình giải đáp, một người đứng ngoài quan sát.
Ba người ngồi quanh bàn trà trao đổi với nhau, quan hệ cũng có vẻ gần gũi hơn nhiều. Lưu Ngọc cũng thu hoạch được kha khá kiến thức.
“Tùng! Tùng! Tùng!”
Khoảng nửa canh giờ sau, ba tiếng trống liên tiếp vang lên, xuyên qua cấm chế truyền vào trong doanh trướng.
“Bổn tọa phải đi thảo luận chuyện chiến sự, lần này chắc là sẽ xác định thời gian tổng tấn công.”
“Hai sư tỷ, đệ các ngươi cũng về chuẩn bị một chút đi. Không được vì bổn toạ đã sắp xếp mà có chỗ lơ là chủ quan.”
Nghe thấy tiếng trống, Lý Trường Không chủ động kết thúc câu chuyện, sau đó ông ta đứng dậy, nói với hai người.
“Vâng, thưa sư tôn.”
Hai người đứng dậy, tiễn Lý Trường Không đến tận bên ngoài doanh trướng thì mới dừng bước.
“Sư đệ, chúng ta cũng quay về tự chuẩn bị cho mình một chút đi.”
“Tình hình chiến trường thiên biến vạn hoá, hành sự nhất định phải thật cẩn thận.”
Nhìn theo bóng lưng còn chưa khuất hẳn của Lý Trường Không, trên khuôn mặt vốn trong trẻo lạnh lùng của Lý Bất Ngữ lại lộ ra vẻ tươi cười, giọng nói cũng có chút quan tâm.
“Thanh Dương đã hiểu rõ rồi, sư tỷ cũng phải cẩn thận nhé.”
Lưu Ngọc chắp tay trả lời, trên mặt lộ ra chút chân thành.
Mặc kệ là thế nào, tin tức về Hoả Linh quả không hề bị tiết lộ ra ngoài khiến hắn có ấn tượng rất tốt với nữ nhân này.
Dù sao thì tu sĩ bằng lòng tuân thủ theo lời hứa hẹn cũng tốt hơn loại người nói không giữ lời nhiều.
Tuy trong lòng Lưu Ngọc có rất nhiều suy nghĩ u ám, luôn dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán mọi việc nhưng cũng không muốn giao tiếp với loại người nói không giữ lời. Tính ra thì hắn vẫn thích tiếp cận những tu sĩ tuân thủ hứa hẹn hơn.
Sau khi khách sáo vài câu, hai người chia tay ngay trước doanh trướng của Lý Trường Không.
Lưu Ngọc dựa theo số hiệu để tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được doanh trướng tông môn đã sắp xếp cho mình. Hắn mở cấm chế, bước vào bên trong.
Doanh trướng của hắn tất nhiên không thể bằng ‘tam anh tứ kiệt’ được, nhưng so với tu sĩ Trúc Cơ bình thường thì chắc chắn là sẽ có khí thế hơn nhiều.
Ếch ngồi đáy giếng thì chỉ thấy trời bằng cái vung.
Trong mắt tông môn, địa vị của hắn đã vượt qua tu sĩ Trúc Cơ, nên nhận được một ít ưu ái.
Quan sát đánh giá doanh trướng xong, Lưu Ngọc khẽ gật đầu rồi lấy bồ đoàn ra, ngồi xếp bằng trên đó.
Hắn nhớ lại những vấn đề đã hỏi vị ‘sư phụ hời’ của mình khi nãy, cẩn thận tiêu hóa những thông tin cũng chỉ điểm về tu luyện trong đó.
Tiếp theo, Lưu Ngọc lại lấy lệnh bài tông môn ra, liên lạc với Giang Thu Thuỷ và Lãnh Nguyệt Tâm.
Trong vòng trăm dặm không cần dùng đến Truyền m phù, chỉ cần sử dụng lệnh bài tông môn là có thể trực tiếp liên lạc với nhau được, cực kỳ thuận tiện và bí mật.
Tuy kiếp sống lĩnh đội của đội ngũ Thanh Phong đã kết thúc, thế nhưng nó không có nghĩa là hắn phải tạm biệt quá khứ, từ bỏ hết những mối quan hệ đã gây dựng được. Quan hệ lúc trước móc nối được, sau này vẫn có thể duy trì, lợi dụng tiếp.
Phía bên kia chắc hẳn các nàng ấy đã sắp xếp xong xuôi, chỉ chờ hắn liên lạc. Sau khi Lưu Ngọc gửi tin đi, rất nhanh đã nhận được hồi âm.
“Hồi bẩm sư huynh, tông môn sắp xếp cho đội ngũ của chúng ta ở cùng một chỗ, hình như là không có ý định tách ra.”
Đọc được tin tức trên lệnh bài, Lưu Ngọc nhanh chóng trả lời lại cho hai người, nội dung căn bản là na ná nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận