Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 814. Lời đồn nhảm(2)

Chương 814. Lời đồn nhảm(2)
Sau khi rời phường thị Vĩnh Thái một khoảng, hắn khống chế tia sáng rơi xuống giữa rừng cây.
Lấy từ trong túi trữ vật ra một chút "Dịch dung Linh dịch", lại thay đổi hình dáng bằng súc cốt dịch kinh thì thay đổi thành một bộ trường bào trắng noãn.
Chỉ chốc lát sau, Lưu Ngọc đã thay đổi tướng mạo xong.
Tướng mạo trở nên thanh tú, văn nhã vô cùng bình thường, thân hình cũng thon gầy hơn, phối hợp với trường bào trắng nõn, cũng có vài phần giống văn nhân mặc khách, trông vô cùng phong độ, nhanh nhẹn.
Dù đứng ở trước mặt Giang Thu Thủy, chỉ sợ nàng ta cũng đừng hòng nhận ra.
Nhìn gương soi xét một hồi, Lưu Ngọc hài lòng, bất quá luôn cảm thấy thiếu một chút.
Mãi cho tới khi trong tay cầm thêm một cây quạt xếp màu hồng, hắn mới hài lòng gật nhẹ đầu.
Nếu đã quyết định cải trang vậy nếu dùng Linh khí pháp khí người người đều biết thì chắc chắn không được, hắn đã thu hồi Ly Huyền kiếm, lại lấy từ trong túi trữ vật ra một thanh phi kiếm màu vàng sẫm.
Đây cũng là một trong những chiến lợi phẩm có được trong khi diệt tu sĩ trong hai năm qua, là một tinh phẩm bên trong những pháp khí cực phẩm.
Lưu Ngọc bấm niệm pháp quyết, khống chế Ám Hoàng phi kiếm biến thành một tia sáng phóng lên tận trời, quyết định phương hướng là ở Tiên Khuyết Thành, sau đó nhanh chóng bay đi.
Đồng thời hắn cũng không tiếp tục ẩn giấu tu vi Trúc Cơ kỳ đỉnh phong nữa, Linh áp cũng không kiềm chế làm gì.
Tiên Khuyết Thành là một trong bốn toà tiên thành xung quanh Bạch Vân Quan, khoảng cách so với sơn môn Bạch Vân Quan là chừng năm trăm dặm, cùng bốn tòa tiên thành khác bao bọc xung quanh, bảo vệ Bạch Vân Quan ở trung tâm.
Phường thị Vĩnh Thái cách Tiên Khuyết Thành cũng chỉ một ngàn dặm, dù Lưu Ngọc không sử dụng Linh khí thượng phẩm, tốc độ bay cũng hơi chậm lại.
Nhưng chưa đến hai canh giờ, cũng đã nhìn thấy hình dáng Tiên Khuyết Thành.
Một tòa tiên thành xấp xỉ Vọng Nguyệt Thành, chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, lẻ loi trơ trọi sừng sững trên mặt đất, dường như hạ thấp tất cả những dãy núi xung quanh xuống.
Nhưng tình huống Tiên Khuyết Thành hiện tại cũng không quá tốt, trận pháp cũng mở ra không hề gián đoạn, trên tường thành, cấm chế cũng ở trạng thái có thể kích phát bất cứ lúc nào.
Trên tường thành, từng đoàn người tu sĩ thủ vệ, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm bên dưới, không dám buông lỏng giây phút nào, chỉ sợ Nguyên Dương Tông sẽ bất ngờ phát khởi thế công.
Bởi vì ba mặt đông, tay, bắc của Tiên Khuyết Thành đều được xây dựng một tòa đại doanh, vây xung quanh tiên thành.
Chỉ chừa lại một cửa nam là thông tới sơn môn Bạch Vân Quan, coi như có thể đi vào từ đó.
Nhìn thấy hình dáng tiên thành và đại doanh xong, Lưu Ngọc lập tức thu liễm tia sáng, đồng thời bay sà sà gần mặt đất, ý đồ là vòng qua Tiên Khuyết Thành.
Bên trong lúc bay trốn, hắn nhìn đằng xa vài lần.
Chỉ thấy đại doanh trướng nối liền không dứt, không thể nhìn thấy điểm cuối, đồng thời trật tự ngay ngắn, không hề hỗn loạn.
Phía trên ba tòa đại doanh, đều treo cờ xí hỏa diễm của Nguyên Dương Tông, vô cùng dễ thấy.
Lần này, Lưu Ngọc là đến quan sát "Trận chiến Thiên Vương sơn", không phải đi tìm sư tôn tiện nghi báo cáo tiến triển nhiệm vụ, dĩ nhiên là không thể bại lộ thân phận.
Dù sao Bạch Vân Quan còn nằm trong khống chế của Bạch Vân Quan, bại lộ thân phận sẽ xảy ra cái gì, chưa ai nói chắc được.
Lưu Ngọc khiêm tốn khống chế Ám Hoàng phi kiếm, tránh thật xa chỗ có nhiều tu sĩ, tốc độ bay cũng giảm chậm lại, bay về phía nam.
Dưới thế cục căng thẳng của hai bên, cũng không có tâm tư đi quản tán tu làm gì, cho nên trên đường đi, hắn cũng không gặp phải ngăn cản nào.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã xuyên qua Tiên Khuyết Thành và khu vực đại doanh, tiến đến đích "Thiên Vương sơn".
Thiên Vương sơn, tên nghe thôi cũng thấy bất phàm, trên thực tế đó chỉ là một toàn sơn phong bình thường, ngay cả Linh sơn cũng không bằng.
Tương truyền rằng thời kỳ Thượng Cổ, núi này là một vùng đất lành, phẩm cấp cao tới ngũ giai.
Chỉ là một tu sĩ Hóa Thần độ kiếp ở đây, trở thành Luyện Hư kỳ đại năng, vì vậy mà Linh sơn đã bị hao tổn, mới dần biến thành bình thường như bây giờ.
Lúc trước vị đại năng kia có danh xưng là Thiên Vương, ở nơi này rất lâu, sau đó các tu sĩ ngồi lê mách chuyện thấy vậy nên gọi luôn núi này là Thiên Vương sơn.
Chỉ là chuyện này cũng chỉ là nghe đồn thôi, đã không thể kiểm chứng được, thật giả cũng không biết rõ.
Nhìn về phía tòa sơn phong xông thẳng lên trời đằng xa, trong lòng Lưu Ngọc xuất hiện một ít tư liệu về nó.
Chỉ thấy Thiên Vương sơn cao chừng hai ngàn trượng, bên trong những tòa núi thì nó là nổi bật nhất, cũng cao hơn những Linh sơn khác rất nhiều.
So với nó, những ngọn núi xung quanh giống như "Tên lùn" nhiều hơn.
Bắt mắt nhất chính là bên trên Thiên Vương sơn không có một chút màu xanh nào, không biết vì sao lại có dáng vẻ mất hẳn sức sống.
Cho dù là cây cối, hoa cỏ, hay là rắn chuột, dã thú đều không hề tồn tại.
Cảnh tượng hoang tàn, trơ trọi, đầy rẫy bùng đất màu vàng và nham thạch màu nâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận