Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 974. Tam Nguyên Linh quả

Chương 974. Tam Nguyên Linh quả
Chỉ thấy một tia sáng màu đỏ nhanh chóng phá không mà đến, tới gần vị trí đứng ban đầu của mình, sau đó còn đi theo hai tia sáng khác.
Dựa theo cảm ứng từ Linh áp có thể thấy, bất ngờ một chút là phía sau cũng là hai tên tu sĩ Kim Đan, chẳng qua không phải là trưởng lão Nguyên Dương Tông.
Tia sáng màu đỏ của Kim Đan chân nhân bị đuổi giết kia, máu nhuộm đỏ áo bào, sắc mặt trắng bệch, Linh áp lúc mạnh lúc yếu, rõ ràng là bị thương không nhẹ.
Rõ ràng là người điều khiển chủ yếu của "Tiên Mộc Huyền Linh trận", lúc trận bị phá thì bị phản phệ nghiêm trọng như này!
"Nếu như là "Người mà ông trời định", có thể nhanh chóng lập công để đổi Kết Kim đan, trước mắt đúng là cơ hội tốt nghìn năm có một."
"Chẳng qua với mình mà nói, vẫn không nên làm anh hùng này."
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, động tác tránh xa cũng không hề dừng lại.
Quả nhiên, nhìn thấy tên Kim Đan chân nhân của Bạch Vân Quan bị thương thì có rất nhiều tu sĩ nổi lên ý nghĩ lập công, lập tức gọi pháp khí của mình ra muốn ngăn cản.
Các loại Linh quang lóe lên, nhằm vào tia sáng màu đỏ kia mà chặn đường đi.
"Kim Đan chân nhân phe mình khá gần đây, chỉ cần thoáng ngăn một chút, thì chính là một công lao, sẽ không quá nguy hiểm nhỉ?"
Đây là suy nghĩ thật sự trong lòng của những tu sĩ ra tay.
Ngay sau đó, bọn họ cũng vì vậy mà trả cái giá thật lớn.
Một thanh kiếm màu đỏ quét ngang, những nơi nó đi, Linh khí pháp khí đều bị đánh bay hoặc là bị phá hủy.
Mà tu sĩ ra tay, hơn phân nửa cũng vì vậy mà trả giá bằng cả mạng sống chính mình.
Pháp bảo phi kiếm màu đỏ không hề gặp bất kỳ ngăn cản nào, dưới sự điều khiển của tu sĩ Kim Đan, bất kỳ Pháp bảo, pháp khí gì cũng khó mà xưng tài nổi.
Uy thế hoàn toàn không phải pháp khí Linh khí có thể so sánh, còn muốn vượt xa hơn cả phù bảo.
Máu thịt rơi lả tả, pháp khí sụp đổ, tiếng kêu rên thảm thiết...
Mà món pháp bảo xuất ra kia, tia sáng màu đỏ thậm chí chỉ thoáng dừng lại, cũng chẳng hao tốn bao nhiêu thời gian.
Lưu Ngọc trông thấy, tên Kim Đan chân nhân kia hận thù nhìn tu sĩ ra tay kia, cuối cùng vẫn không lựa chọn ra tay nữa, nhanh chóng phá không mà rời đi.
Nếu như bỏ thêm thời gian, đám tu sĩ ngăn cản này chỉ sợ một người cũng chạy không thoát!
Tu vi của tu sĩ tử vong có cao có thấp, thậm chí cũng có tu sĩ Trúc Cơ, nhưng cũng không chịu nổi một kích của pháp bảo.
Một kích vừa ra, khiến đám tu sĩ còn lại nhận rõ hiện thực, không còn ôm tâm lý may mắn nữa, trơ mắt nhìn tia sáng màu đỏ kia nghênh ngang rời đi.
"Từ việc tu sĩ Kim Đan thúc giục ra pháp bảo, tu sĩ cảnh giới thấp rất khó lòng cản nổi."
"Không biết lúc mình xuất toàn lực, có thể ngăn cản nổi một kích của pháp bảo hay không."
Sắc mặt Lưu Ngọc nghiêm túc, tự lẩm bẩm, chẳng qua hắn cũng không có ý nghĩ thử tới.
Tiến đến Vân Tiêu sơn quá nguy hiểm, ích lợi cao nhưng nguy hiểm cũng lớn, dù sao cũng là đại bản doanh mà Bạch Vân Quan đã dựng lên mấy nghìn năm, ai biết được có còn gì, hoặc chuẩn bị cái gì ở sau không.
Ví dụ như ngọc đá cùng vỡ, ví dụ như sát trận lợi hại hoặc sát chiêu gì đó.
Trong lòng Lưu Ngọc có chút kiêng kị, không muốn mạo hiểm vì điều đó, dứt khoát chỉ huy đội ngũ dừng lại.
Đặc biệt nhằm vào một hướng mà bày trận, ngăn cản những tu sĩ cấp thấp của Bạch Vân Quan đào thoát, gọi hay là phòng ngừa cá lọt lưới.
Chỉ có điều tiêu biểu nhất chỉ giới hạn ở tu sĩ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ bình thường mà thôi.
Nếu thật sự có tu sĩ lợi hại "Đi ngang qua", vậy thì coi như không thấy, nếu là Kim Đan chân nhân đi qua, trái lại phải vội vàng nhường đường, cũng không có "Ác ý".
"Vù vù."
Một tiếng xé gió sắc bén truyền tới, nương theo đó là Linh áp mạnh mẽ nhanh chóng tới gần, lại là tia sáng của một tu sĩ Kim Đan.
Lưu Ngọc nhướng mày bảo không may, nhưng động tác lại nhanh chóng né tránh, đồng thời ra lệnh cho tu sĩ trong đội ngũ cũng phải như thế.
May mắn là người kia vội vã phá vòng vây trốn đi, cũng không rảnh rỗi để ý tới một đám "Nhân vật nhỏ" như họ.
Ánh mắt của tu sĩ tam tông xung quanh đều hơi thay đổi, mang theo ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn qua, nhưng sắc mặt Lưu Ngọc lại không hề thay đổi, không hề để ý.
Cảnh giới thấp ngăn cản tu sĩ Kim Đan, chẳng qua là châu chấu đá xe mà thôi, cho dù có được chút công lao, nhưng làm gì quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình chứ?
Hơn nữa tu sĩ như vậy cũng không phải chỉ có mình hắn, vốn không cần phải lo lắng vì điều này.
Theo những lần tu sĩ Kim Đan Bạch Vân Quan thử phá vòng vây, dường như đốt lên một luồng tính hiệu, đủ loại tiếng nổ vang lên khắp các nơi ở Vân Tiêu sơn.
Đợi sau khi cơn gió lốc Linh khí dần tán đi, tu sĩ còn muốn ở lại Bạch Vân Quan nhưng lúc này cũng đều thoát dần khỏi Vân Tiêu sơn, thử phá vòng vây ở bốn phương tám hướng khác.
Có thể tham sống sợ chết, cũng có khá ít tu sĩ nguyện ý ngồi chờ chết!
Những đệ tử Bạch Vân Quan chạy trốn này, đối diện với tu sĩ tam tông đang nhanh chóng đến gần, hai bên bất ngờ gặp nhau lập tức nổ ra chiến đấu kịch liệt.
Đến lúc này, không đột phá nổi vòng vây thì chính là tử vong, cho nên tu sĩ Bạch Vân Quan đều xuất hết sức của mình.
Không mong chém giết địch mạnh, chỉ mong thoát khỏi làm phiền.
Bạch Vân Quan sừng sững mấy nghìn năm, không biết tích lũy được bao nhiêu là thủ đoạn lợi hại, đứng trước Thanh Vi chân nhân đã có dự cảm sẵn rồi thì dĩ nhiên sẽ vận dụng tất cả những gì tích lũy được mấy nghìn năm nay ra.
Nhưng đa phần những gì mình có đều đến từ trong tay đệ tử, cho dù là đệ tử Luyện Khí kỳ cũng có không ít.
Trước khi giao phong, tu sĩ lập tức vận dụng "Nội tình" loại này ra.
"Ầm ầm."
Hoặc là Linh khí pháp khí lợi hại, hoặc là uy năng mạnh mẽ, chỉ có duy nhất phù lục, hoặc là khôi lỗi tu tiên không sợ chết, hoặc là Linh phù bảo mệnh để trốn thật xa, hoặc là...
Bạn cần đăng nhập để bình luận