Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 766. Sống chết ở nơi này(3)

Chương 766. Sống chết ở nơi này(3)
Có điều bây giờ là một cơ hội tốt để thu hoạch nhiên liệu, hắn sẽ làm rất nhiều việc, cho nên hắn không có hứng thú cùng đối phủ gặp chiêu phá chiêu, ngươi tới ta đi.
Khi hắn khống chế U Minh Đoạn Hồn chùy tấn công một lần nữa, thần thức của hắn nhanh chóng hội tụ ở mi tâm, dựa theo phương thức đặc thù mà nén lại, biến thành hai cây Kinh Thần Thích vô hình.
“Kinh Thần Thích.”
Lưu Ngọc quyết đoán sử dụng bí thuật thần thức bách trúng bách phát này.
Vì tiềm năng bất phàm của nữ tu sĩ đối địch này, hắn không muốn để đối phương sống lâu hơn, hít thở không khí nhiều hơn.
Kinh Thần Thích vô hình vô chất tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã vượt qua khoảng cách mấy chục trượng, bắn vào mi tâm của nữ tu sĩ.
“Ư.”
“A.”
Thần thức truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Bạch Thái Hoàng mất đi khả năng khống chế pháp khí.
“Keng.”
U Minh Đoạn Hồn chùy trực tiếp đánh bay phi tiêu màu đỏ rực, sau đó nó vòng qua mặt dây chuyền hình giọt nước, xuyên vào cái bụng bằng phẳng của nữ tu, đâm thủng đan điền của nàng ta.
Có Linh thể ngự thú đặc thù, thần thức của Bạch Thái Hoàng trời sinh đã tương đối cường đại, vượt xa rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, sau hai hơi thở nàng ta đã tỉnh táo lại.
“Ư.”
“A.”
Nàng ta bỗng nhiên hét thảm một tiếng, khuôn mặt ngọc thanh thuần bời vì đau đớn mà trở nên méo mó, trông vô cùng xấu xí.
Đan điền bị phá hủy, pháp lực mất cơ sở để tồn tại nên nhanh chóng biến mất, một cảm giác yếu đuối mạnh mẽ ập đến.
Theo bản năng, Bạch Thái Hoàng miễn cưỡng khống chế pháp lực còn lại trong kinh mạch, ngự khí pháp khí dưới chân để khiến bản thân không bị rơi xuống.
Có điều nàng ta đã không thể tiếp tục khống chế phi tiêu màu đỏ và mặt dây chuyền hình giọt nước, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng rơi xuống mặt đất.
Lưu Ngọc vô cảm nhìn tình cảnh bi thảm của nữ nhân này, trong con ngươi vẫn lạnh như băng như trước, hắn mở miệng phun ra Thanh Dương Ma Hỏa màu xanh nửa nhạt nửa đậm.
Hắn vung tay lên, không chế Ma Hỏa to bằng quả trứng ngỗng nhanh chóng bay về phía nàng ta.
Cơn đau dữ dội cả về tinh thần và thể xác đã làm rối loạn suy nghĩ của Bạch Thái Hoàng, khiến nàng ta gần như là mất đi khả năng suy nghĩ.
“A a.”
Dư quang của nàng ta chỉ nhìn thấy ánh sáng màu xanh nhạt, sau đó chỉ cảm thấy cơ thể hơi đau, rồi mất đi ý thức.
Tro đen rơi xuống từ trên bầu trời, sinh ra ở nơi này, kết thúc cũng ở nơi này, cuối cùng được mai táng ở đây, nuôi dưỡng mảnh đất này.
Từ đó, hương tiêu ngọc vẫn.
Tia sáng của Lưu Ngọc dừng lại, hắn vẫy tay thu hồi Thanh Dương Ma Hỏa, để nó bám vào U Minh Đoạn Hồn chùy chậm rãi thiêu đốt.
Sau đó hắn hút một cái, thu túi trữ vật của Bạch Thái Hoàng vào trong tay, rồi lại lần lượt thu hồi từng món pháp khí đã bị rơi xuống.
“Lục trưởng lão!”
“Dừng lại, đừng mà!”
“Ma đầu đáng chết, chúng ta liều mạng với ngươi!”
Nhìn thấy trưởng lão của gia tộc ngã xuống trước mặt, năm sáu tu sĩ Luyện Khí Bạch gia đỏ bừng mắt, mất đi lý trí.
Thay vì chạy trốn, bọn họ ngược lại đã dồn nén cừu hận mà giáng đòn.
Từng kiện pháp khí, từng tấm phù chú, bọn họ dùng hết thủ đoạn, tấn công “ma đầu” đã giết lục trưởng lão kia.
“Hạt gạo mà cũng muốn tỏa sáng sao?”
Đối với những người đang dùng từ ngữ thô tục để chửi rủa này, Lưu Ngọc chỉ cười lạnh một tiếng, trong mắt không có bất kỳ sự dao động nào.
Hắn dường như không phải đang nhìn tu sĩ sống sờ sờ, mà là từng cỗ thi thể, lạnh như băng giống như cây cỏ.
Tâm niệm hắn vừa động, U Minh Đoạn Hồn chùy bên cạnh lập tức bạo phát, bên trên nó còn có Thanh Dương Ma Hỏa.
Nó vọt đến các pháp khí, pháp thuật, các loại thủ đoạn của tu sĩ Bạch gia!
“Rầm rầm rầm rầm.”
Sau một loạt các tiếng nổ qua đi, một vài kiện pháp khí với cấp bậc khác nhau đều bị phá hủy một cách bạo lực, pháp thuật mạnh mẽ tiêu tán, tất cả các loại thủ đoạn đều đã bị phá hủy.
“A.”
“A a.”
Kết quả không hề hồi hộp, chỉ sau vẻn vẹn một hơi thở, năm sáu tu sĩ Bạch gia đã thành một đống tro đen.
Thân thể và Nguyên Thần của bọn họ, đều đã trở thành nhiên liệu cho Ma Hỏa.
Trong mắt Lưu Ngọc không có sự thương hại nào, những tu sĩ này hưởng thụ chỗ tốt mà gia tộc mang lại, đương nhiên cũng phải chấp nhận nỗi đau tan vỡ của gia tộc, không có bất kỳ sự đáng thương nào.
Cũng giống như Bạch gia dựa vào quan hệ với Bạch Vân Quan để phát triển, nhưng khi Bạch Vân Quan đến thân cũng khó mà bảo toàn thì bọn họ cũng sẽ bị phản phệ.
Nếu không có đủ thực lực, vậy thì không thể thoát khỏi vòng luân hồi này.
“Nhất ẩm nhất trác, tự có thiên định.”
“Cái gọi là dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, chính là như vậy.”
“Chỉ có bản thân là có thể dựa vào.”
Lưu Ngọc cười, trong lòng hiện lên vài suy nghĩ trong đầu, sau đó hắn gạt bỏ tạp niệm, khống chế Ly Huyền kiếm phóng lên trời.
Hắn hóa thành một đạo ánh sáng đỏ rực, liên tục bay đến các nơi ở chân núi, sườn núi Phượng Hoàng sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận