Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 748. Khéo léo lấy Linh thảo(2)

Chương 748. Khéo léo lấy Linh thảo(2)
Vi Quang Chính đích thân đi theo một bên để giảng giải, đồng thời trong lòng gã còn dâng lên một loại dự cảm không rõ.
“Hóa ra là như thế.”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, sau đó hắn chuyển đề tài, nói:
“Lưu mỗ đang luyện chế một lò đan dược, đúng lúc thiếu một vài loại Linh thảo, Khổ Tâm thảo này chính là một trong số đó.”
“Không biết Vi đạo hữu có thể từ bỏ thứ yêu thích của bản thân được hay không, Lưu mỗ nguyện ý dùng Linh Thạch để mua, tuyệt đối sẽ không để đạo hữu chịu thiệt.”
Nếu như hắn đã nhìn thấy, mà thứ này lại liên quan đến luyện chế Kết Kim đan, vậy thì hắn nhất định phải có được gốc Linh thảo này.
Tuy nhiên vì sự phát triển lâu dài, hắn vẫn tương đối quan tâm đến lối ăn, so với việc mạnh mẽ cướp đoạt, “mua” chắc chắn có thể khiến cho tu sĩ chấp nhận hơn.
“Thanh Dương đạo hữu quá khách khí rồi, lão phu là người keo kiệt sao? Đây chẳng qua chỉ là một gốc Linh thảo mà thôi, đạo hữu cứ cầm đi.”
“Chỉ cần sau này đạo hữu chiếu cố đến Vi gia thêm chút, lão phu đã mãn nguyện lắm rồi.”
Mặc dù trong lòng không nỡ, nhưng vì kế hoạch lâu dài của gia tộc, Vi Quang Chính vẫn ra vẻ hào phóng, bề ngoài không hề để ý.
Linh thảo nhị giai quý hiếm, làm sao có thể dùng Linh Thạch để so sánh? Nói không chừng sau này có việc gì cần gấp thì có thể dùng để trao đổi.
Nhìn dáng vẻ “hào phóng” của Vi Quang Chính, hai tu sĩ Luyện Khí của Vi gia đi theo ở phía sau liếc nhau, trong lòng âm thầm nhổ nước bọt, bọn họ biết bình thường tộc trưởng đều tính toán chi li.
Có điều hiện tại khi bọn họ thấy dáng vẻ hai người này nói chuyện, bọn họ chỉ có thể nghẹn ở trong lòng.
“Sao Quang Chính đạo hữu có thể nói ra lời này, làm sao Lưu mỗ có thể là loại người vô liêm sỉ như này được chứ.”
“Khổ Tâm thảo này Lưu mỗ tuyệt đối sẽ không lấy không, hai ngàn Linh Thạch coi như là vốn mua, còn có hai gốc Linh thảo trước đó, Lưu mỗ cũng mua!”
Lưu Ngọc nghiêm mặt nói.
Nói xong, hắn lập tức lấy ra hai mươi khối Linh Thạch trung phẩm, dùng pháp lực nâng đỡ đẩy về phía sau.
“Cái này…”
Hai ngàn Linh Thạch mà muốn mua ba gốc Linh thảo quý hiếm, Vi Quang Chính trong lòng mắng chửi vẻ mặt phức tạp, miệng bắt đầu từ chối.
Nếu như có thể, gã muốn trực tiếp tặng đi không lấy một xu, tốt hơn hết là khiến cho đối phương nhận một nhân tình.
“Đạo hữu còn đang chờ cái gì, chẳng lẽ muốn Lưu mỗ gánh cái danh tiểu nhân sao?”
Lưu Ngọc nghiêm mặt, nhíu mày nói.
Phối hợp với thực lực cường đại của đối phương, cùng với bối cảnh là đệ tử đại tông, quả thật là có một loại khí thế không giận mà uy.
“Được rồi, vậy cứ theo lời của đạo hữu.”
Nụ cười của Vi Quang Chính chậm lại, sắc mặt hơi cứng ngắc, nhưng gã vẫn không thể không miễn cưỡng cười vui vẻ.
Hai gã tu sĩ Luyện Khí Vi gia không biết giá trị của Linh thảo, bọn họ còn tưởng rằng là tộc trưởng ngoan cố, thấy Lưu Ngọc không chấp nhận việc lấy không mà kiên trì dùng Linh Thạch để mua thì trong lòng bọn họ âm thầm bội phục, sinh ra hảo cảm với hắn.
Chỉ có điều hai tên tu sĩ Luyện Khí này kiến thức nông cạn, làm sao biết được giá trị của Linh thảo?
“Vậy mới được.”
Thấy đối phương nhận lấy Linh Thạch, sắc mặt của Lưu Ngọc dịu đi.
Nếu như mọi chuyện suôn sẻ, tương lai có thể sẽ có rất nhiều gia tộc dựa vào hắn, đương nhiên hắn sẽ không thể bỏ qua các tài nguyên Linh thảo trân quý, cho nên chẳng lẽ sau này hắn đều phải thiếu nợ nhân tình của mỗi gia tộc?
Nợ nhân tình quá nhiều thì sẽ khó có thể dẫn dắt đội ngũ.
Cho nên, Lưu Ngọc kiên trì dùng Linh Thạch để mua, hành động như một thương gia.
Nhận lấy Linh Thạch, Vi Quang Chính mở trận pháp ra, đào ba gốc Linh Thảo được chỉ định ra rồi đặt vào hộp ngọc, cuối cùng đưa cho Lưu Ngọc.
Trong ba gốc Linh thảo thì chỉ có Khổ Tâm thảo là được dùng để luyện chế Kết Kim đan, hai gốc Linh thảo còn lại là bởi vì trong Tiên Phủ không có, cho nên hắn thu thập lại chuẩn bị trước.
Ở Vi gia chỉ thu hoạch được một gốc Linh thảo luyện chế Kết Kim đan, Lưu Ngọc cũng không thất vọng, dù sao cũng chỉ là một tiểu gia tộc, trong số các gia tộc Trúc Cơ chỉ có thể xếp ở trung hạ lưu.
Ban đầu hắn không kỳ vọng quá cao, đương nhiên không thể nói là thất vọng.
“Cũng may lòng tham của đối phương không quá lớn, vẫn có thể chấp nhận được.”
Đồng thời, khi thấy đối phương không có yêu cầu nào khác, Vi Quang Chính cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Linh thảo đến tay, việc tham quan cũng thuận thế mà hoàn thành, đoàn người nhanh chóng rời khỏi Linh dược viên, trở về đình nhỏ trên đỉnh núi, nơi Vi gia chiêu đã đám người Lưu Ngọc.

Bên kia, trong đình nhỏ trên đỉnh núi.
Trên bàn có những chiếc bánh ngọt tinh xảo, nhưng bốn người Nhan Khai rất ít khi nếm thử, sự chú ý của bọn họ căn bản không đặt ở chỗ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận