Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 900. Giới hạn của Thanh Dương

Chương 900. Giới hạn của Thanh Dương
“Đây hẳn là bí thuật nàng ta đã dùng để né tránh lúc trước nhỉ?”
Trong lòng Lưu Ngọc đã hơi rục rịch. Lúc trước, hắn có ấn tượng rất sâu sắc với bí thuật Trác Mộng Chân dùng trong lúc đấu pháp.
Bí thuật này có thể giúp tốc độ của người thi triển bộc phát, chỉ trong nháy mắt đã di chuyển một khoảng cách cực lớn, nhờ đó mà tránh né được nguy hiểm. Đúng là bí thuật vô cùng có ích.
Vào thời khắc nguy hiểm, nói không chừng sẽ giữ được mạng, biến nguy thành an.
Nghĩ đến đấy, Lưu Ngọc đã có phần động lòng nhưng sắc mặt vẫn tỉnh bơ như không có gì, chỉ bình tĩnh lập xem sách cổ.
Trác Mộng Chân khoanh hai tay trước ngực, đứng im bất động tại chỗ. Nàng thấy vậy nhưng không hề hối thúc, rõ ràng là rất tin tưởng vào bí thuật của mình.
Lưu Ngọc đọc lướt như gió, tốc độ phải nói là cực nhanh.
Chỉ một lát sau hắn đã xem xong vài trang đầu của cuốn ‘bí thuật Tránh Linh này’, cũng hiểu được đái khái hiệu quả của nó.
Khác với đại đa số các loại bí thuật khác, đây là một loại bí thuật có tác dụng trên cơ thể.
Chủ yếu là tiêu hao khí huyết cùng thể lực trong người, chỉ cần vận dụng cực ít pháp lực, có tác dụng dẫn đường và ràng buộc.
"Bí thuật Tránh Linh " thông qua phương pháp áp súc đặc biệt, để xác thịt có thể gánh vác việc chuyển động vượt qua mức thông thường, bộc phát ra tốc độ gấp mấy chục lần lúc bình thường.
“Đây là bí pháp có yêu cầu cực kỳ cao về cường độ cơ thể và khí huyết.”
“Không giống bí thuật của pháp tu chính thống, thật ra lại có phần giống võ kỹ phàm tục nhưng cao minh hơn vô số lần.”
“Có vẻ rất thích hợp với tu sĩ có nhục thân mạnh mẽ, rất thích hợp với…Thể tu.”
“Hình như bí thuật Tránh Linh này cũng rất thích hợp với mình!”
Lưu Ngọc đọc nhanh như gió, trong đầu dần dâng lên vô số suy nghĩ cổ quái, đáy lòng cũng âm thầm mừng rỡ.
Trải qua một thời gian dài dùng “Long Huyết quả”, tuy cường độ cơ thể hắn còn chưa so sánh được với thể tu nhưng nếu chỉ xét về mặt khí huyết, Lưu Ngọc tự thấy mình cũng có thể sánh ngang với thể tu nhị giai rồi, chắc cũng không thua kém là bao.
Dù sao cũng làm gì có ai như hắn, thường xuyên được dùng loại linh vật như “Long Huyết quả” chứ?
Thứ này ăn suốt mấy chục năm, tuy bề ngoài Lưu Ngọc nhìn không khác gì những tu sĩ bình thường, nhưng bên trong xác thịt lại ẩn chứa khí huyết mênh mông cuồn cuộn.
Đặt nền móng cực kỳ vững chắc cho tương lai có thể pháp – thể song tu.
Điểm này Lưu Ngọc che giấu rất tốt, lúc nào cũng dùng Ẩn Linh thuật thu hết dao động của huyết khí vào trong, các tu sĩ khác hoàn toàn không phát hiện được mánh khoé này.
Chỉ là Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên đã nhiều lần ‘giao lưu thân mật’ với hắn cũng đã trải nghiệm được ít nhiều.
Bản ‘bí thuật Tránh Linh’ này thiên về phương diện nhục thân cùng khí huyết, đúng là cực kỳ thích hợp với Lưu Ngọc. Dựa vào sức mạnh khí huyết đang cuồn cuộn trong cơ thể, vào thời điểm mấu chốt có thể phát huy hiệu quả thần kỳ, có thể xem như một lá bài tẩy.
Nghĩ vậy, trong lòng Lưu Ngọc đã có quyết định, sinh ra ý nghĩ nhất định phải có thứ này.
Thế nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ không mấy để ý, đề phòng đối phương lên giá tại chỗ. Hắn có phần trên chọc, nói:
“Pháp tu chúng ta chủ yếu là tu khí, đặt nặng ở phương diện pháp lực và nguyên thần. Thế nên từ xưa vẫn được xưng là ‘kẻ luyện Khí’, mà nhục thân luôn là thế yếu.”
“Bí thuật này cần tiêu hao khí huyết mới có thể phát động, gánh nặng với nhục thân lại quá lớn. Khuyết điểm nhiều, thoạt nhìn hơi vô dụng.”
“So với giá trị của mạch khoáng Tử Đồng vốn không thể đặt lên cùng một bàn cân được.”
Với ánh mắt đã từng đọc qua nhiều sách vở, kiến thức sâu rộng hiện nay của Lưu Ngọc, tất nhiên có thể nhận ra được tính khả thi của bí thuật này, nó không thể là giả được.
Chỉ là một vài chi tiết, có bị sửa chữa lại hay không thì chịu, không cách nào làm rõ được.
Trác Mộng Chân nghe vậy hơi nhíu mày lại, môi đỏ nhẹ cong lên thành nụ cười lạnh lùng:
“Chắc hẳn trong lòng Thanh Dương đạo hữu đã xác định được giá trị của bí thuật Tránh Linh này, cần gì phải soi mói như vậy chứ?”
“Cho dù tạo thành gánh vác cực lớn cho nhục thân nhưng vào lúc mấu chốt có thể phát huy hiệu quả kỳ diệu, nói không chừng còn bảo vệ được tính mạng.”
"Về phần giá trị, tất nhiên là không cách nào so được với mạch khoáng Tử Đồng được rồi."
“Chẳng qua đối với Lưu đạo hữu mà nói, cái nào nhẹ cái nào nặng thì khó mà nói chắc được.”
Trác Mộng Chân tức đến mỉm cười, trả lời không chút khách khí.
Thông qua tìm hiểu tin tức tình báo suốt mấy năm nay về tác phong của ‘Thanh Dương lão ma’, nàng cũng không cho rằng hắn là loại người cổ hủ, một lòng một dạ với môn phái.
Đối phương nói vậy trước là có ý định lên giá mà thôi, tất nhiên nàng sẽ không để cho hắn toại nguyện rồi.
Lưu Ngọc bị vạch trần ý định trong lòng, nhưng trên mặt không hề có gì gọi là xấu hổ, vẫn chững chạc đàng hoàng mà cò kè mặc cả như trước.
Hai người lại đấu võ mồm thêm một lần nữa, chẳng ai chiếm lời được của ai.
Mãi một lúc lâu sau, Lưu Ngọc thấy nữ nhân kia cắn chết cũng không chịu buông thì đành ra cái vẻ lưu manh, ‘cố lắm’ mới đồng ý việc giao dịch này.
Hắn nhạy cảm phát hiện ra mạch khoáng Tử Đồng này là giới hạn cuối cùng của đối phương, nói thế nào cũng không chịu nhượng bộ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận