Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 741. Uy hiếp Xích Phong(2)

Chương 741. Uy hiếp Xích Phong(2)
So với Ly Huyền kiếm, tốc độ của thuyền Độn Phong nhanh hơn, hơn nữa tiêu hao ít pháp lực hơn, thích hợp dùng để lên đường hơn.
Nhược điểm duy nhất là bản thể quá mức mỏng manh, dễ bị hư hỏng.

Khoảng chừng hai khắc sau, Xích Phong sơn đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Vi gia hộ sơn trận pháp, tên là “Ba Vân Hồng Phong trận”, mạnh đến nhị giai thượng phẩm.
Linh sơn cao hàng trăm trượng, tràn ngập Linh quang màu đỏ mờ ảo và sương mù, có một số chỗ Linh quang đặc biệt nồng đậm, từ xa nhìn lại giống như một đám mây đỏ.
Toàn bộ Linh sơn được bao phủ bởi một tầng Linh quang nhàn nhạt.
Từng đệ tử Luyện Khí kỳ Vi gia, trên tay cầm pháp khí thần sắc ngưng trọng, trấn giữ các điểm trên trận pháp kia.
Lúc trước động tĩnh bốn người Lưu Ngọc chặn giết hai nữ tử Bạch gia không hề nhỏ, cho dù cách mấy chục dặm cũng có thể cảm giác được, uy áp cường đại kia có thể khiến cho tất cả tu sĩ ở Xích Phong sơn đều cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Tộc trưởng Vi gia Vi Quang Chính cũng nhận được tin tức cầu viện của Bạch Liên Hoa, nhưng gã lại là thờ ơ, không hề có ý định cứu viện.
Bởi vì lo lắng bị ảnh hưởng, gã còn ra lệnh đuổi tất cả các tu sĩ tham dự lễ mừng.
Mấy năm nay Vi gia đã không ít lần chịu thiệt thòi từ Bạch gia, dưới sự bức bách của Bạch gia, ngay cả lễ mừng Trúc Cơ của thiếu tộc trưởng cũng bị Bạch gia cưỡng chế an bài nhiệm vụ cho các tu sĩ.
Cứu viện đương nhiên là không có khả năng, không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng đã là không tệ rồi, dù sao đến lúc đó có lý do từ chối là được.
Liên tiếp năm đạo ánh sáng từ phía chân trời mà đến, mang theo Linh áp cùng cảm giác áp bách cường đại thuộc về Trúc Cơ kỳ, bọn họ dừng lại ở giữa không trung cách Xích Phong sơn hơn hai mươi trượng.
“Người đến không có ý tốt.”
Vi Quang Chính chắp tay đứng trên đỉnh núi, Vi Thiên Thông đứng bên cạnh, đáy mắt y hiện lên một tia lo lắng.
Mặc dù vì sự chèn ép của Bạch gia, ba tu sĩ Trúc Cơ của Vi gia đã có suy nghĩ “lớn mật” trong đầu, nhưng uy nghiêm mấy ngàn vạn năm qua của Bạch Vân Quan đã ăn sâu vào trái tim của bọn họ, cho nên y vẫn còn đang chờ đợi.
Hai trăm mấy chục ngàn tộc nhân người phàm, hơn ba trăm đệ tử Luyện Khí kỳ, là một trách nhiệm cực kỳ nặng nề, khiến bọn họ lo lắng rất nhiều, phải nhìn cả phía trước và phía sau.
“Tiêu đạo hữu, ngươi và Vi gia hẳn là tương đối quen thuộc, cho nên ngươi hãy nói chuyện trước với bọn họ.”
“Nếu như có thể không đánh mà thắng thuyết phục được Vi gia, coi như ngươi đã có một công lớn.”
Nhìn các loại dị tượng mà trận pháp của tòa Linh sơn này mở ra trước mắt, Lưu Ngọc quan sát trong chốc lát, thuận miệng phân phó nói.
“Vâng, Thanh Dương đạo hữu.”
“Đối với xích mích giữa Vi gia và Bạch gia, tại hạ không thể rõ ràng hơn, cứ giao cho tại hạ!”
Nghe thấy có công lao có thể lấy, Tiêu Sùng mừng rỡ, y lập tức trả lời.
Một chút thô bỉ trong lời nói, thói quen của tán tu bị bại lộ không thể nghi ngờ.
Bây giờ y đã bị gieo Tỏa Linh chú, xem như là đã lên phải thuyền giặc, cũng không có cách nào để quay lại lần nữa.
Nếu như chỉ có một người lên thuyền mà nói, vậy thì không khỏi cũng quá cô đơn và nổi bật, nếu có thể kéo Vi gia xuống nước, chia sẻ một ít sự chú ý, đương nhiên là không còn gì tốt hơn.
Lúc trước hành vi Vi gia mở trận pháp, thấy chết không cứu đã khiến cho Tiêu Sùng ghi hận canh cánh trong lòng, bây giờ có cơ hội kéo bọn họ xuống nước, y đương nhiên là vô cùng vui vẻ.
Lập tức Tiêu Sùng hóa thân thành thủy quỷ, cáo mượn oai hùm triển khai đàm phán với Vi gia.
Lời nói của y vô cùng sắc bén, đứng về phía Liên minh chín nước, định nghĩa Bạch Vân Quan và Bạch gia là “phản đồ”, một bộ dáng lời lẽ chính nghĩa.
“Tứ tông Yến quốc là phản đồ, sự diệt vong chỉ là chuyện sớm hay muộn!”
“Chẳng lẽ Vi gia còn muốn trợ trụ vi ngược, thông đồng một giuộc với Bạch gia, đứng ở phía đối lập với liên minh?”
“Nếu thật sự là như vậy, một khi liên quân đến, Xích Phong sơn chắc chắn sẽ bị huyết tẩy, nơi liên quân đi qua một tấc cỏ cũng không mọc được!”
“Hai vị đạo hữu cần phải suy nghĩ cho kỹ, cho dù không lo lắng cho bản thân, cũng phải suy nghĩ cho Vi gia từ trên xuống dưới hai trăm mấy chục ngàn mạng người!”
Tiêu Sùng đứng trên pháp khí, thâm trầm nói về phía lão thiếu tộc trưởng Vi gia trong trận pháp, không hề che giấu ý tứ uy hiếp đe dọa trong lời nói của bản thân.
Dường như để thể hiện tốt bản thân, y đang phá lệ cố gắng hết sức thuyết phục Vi gia.
Lưu Ngọc hai tay khoanh ngực không nói gì, lẳng lặng nhìn biểu hiện của Tiêu Sùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận