Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 959. Tiên Mộc Huyền Linh

Chương 959. Tiên Mộc Huyền Linh
Nếu không phải là so Trường Phong chân nhân chủ trì đại cục, quyền lên tiếng của sư tôn cũng tăng lên nhiều thì chưa chắc vị trí ngon lành này đã rơi vào tay Lưu Ngọc.
Trên ngọn núi cao hơn trăm trượng, Lưu Ngọc đứng chắp tay sau lưng, lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh của các trưởng lão, chuẩn bị tinh thần lúc nào cũng có thể phát định tấn công.
Bạch Vân Quan thoạt nhìn như đã hạ quyết tâm tử thủ không ra, chỉ trơ mắt nhìn những vị trí ba tông môn đã sắp xếp nhưng không có bất kỳ hành động quấy rối nào. Hình như bọn họ rất có lòng tin với đại trận hộ tông của nhà mình.
Thời gian dần trôi qua, từng phương trận đã vào đúng chỗ. Tia sáng độn quang trên không trung cũng thưa dần, cuối cùng thì hoàn toàn biến mất, không còn thấy đâu nữa.
Giữa một vùng đất ‘chung linh dục tú’, bỗng nhiên xuất hiện 30 tu sĩ Kim Đan. Sau khi bố trí một vòng bảo hộ cách âm, bọn họ im lặng trao đổi với nhau, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tiêu Vân sơn.
Phía trước trận địa của Hợp Hoan môn và Tàn Nguyệt cốc cũng xảy ra tình huống tương tự. Số lượng tu sĩ Kim Đan cơ bản là giống nhau.
Cộng lại cũng phải chừng trên trăm người!
Hai người cầm đầu hai tông chính là Tam Giới chân nhân và Trọng Huyền chân nhân tiếng tăm vang xa.
Bỗng nhiên, hình như là đã bàn bạc xong, ba bên đồng loạt huỷ bỏ vòng bảo hộ cách âm, từ xa chắp tay chào hỏi lẫn nhau.
“Tấn công.”
Một luồng Thần Thức truyền âm uy nghiêm mang theo rét lạnh chợt truyền vào tai Lưu Ngọc.
“Vâng, sư bá!”
Lưu Ngọc đứng từ xa hành lễ, sau đó lập tứ hạ lệnh cho Lãnh Nguyệt Tâm và Giang Thu Thuỷ chỉ huy nhóm tu sĩ Luyện Khí kỳ, đồng loạt tấn công lên Tiêu Vân sơn.
Chỉ trong chốc lát, khỏi lửa nổi lên khắp nơi!
Xung quanh linh sơn cao tới 3300 trượng, từng đợt công kích lao vọt lên mang theo uy thế ‘dời núi lấp biển’, nhắm thẳng vào Tiêu Vân sơn.
Các cuộc tấn công đến từ mọi hướng, không có bất kỳ góc chết nào, chiếm toàn bộ tầm nhìn.
Tu sĩ đối mặt với thế tiến công này, nếu bản thân ở trong đó, khó tránh khỏi sẽ tuyệt vọng mất đi tinh thần chiến đấu, sinh ra cảm giác bốn bề thọ địch!
“Oành oành oành!”
Uy năng của từng pháp khí pháp thuật tung hoành ngang dọc, lấp đầy trời đất, tu sĩ bình thường cơ bản không thể sinh ra lòng chống cự.
Chưa kể, trong đó còn có hàng trăm đòn tấn công được phát ra từ pháp bảo, uy thế càng khiến tứ phương khiếp sợ, thu hút sự chú ý của không ít tu sĩ.
Đương nhiên, Lưu Ngọc sẽ không dùng toàn lực, mà chỉ khu động Ly Huyền kiếm và Tử Mẫu Truy Hồn đao đã lâu không sử dụng ra công kích, làm bộ bên ngoài.
Các đòn tấn công linh khí và pháp khí của hắn rất không đáng chú ý trong “đại dương” diễn biến từ thế tiến công của 100 nghìn tu sĩ.
Tại khoảnh khắc trước mắt, phần lớn tinh lực của các tu sĩ đều bị công kích và phòng thủ xung quanh Vân Tiêu sơn hấp dẫn, rất ít tu sĩ còn có thể phát hiện ra động tác của hắn.
Chẳng qua như Lưu Ngọc, ôm tâm ý tưởng “đánh xì dầu*”, cuối cùng vẫn là số ít.
*Đánh xì dầu (打酱油): Đánh đấm giả bộ cho có khí thế.
Có thể là vì muốn kiến công lập nghiệp, có thể là vì một lòng trung thành với tông môn, cũng có thể là có suy nghĩ khác.
Hầu hết tu sĩ lúc này đều sử dụng toàn bộ lực lượng.
Trong đội của Lưu Ngọc cũng có không ít tu sĩ như vậy, chẳng qua hắn cũng không ngăn cản ý nghĩ muốn thể hiện mình.
Dù sao những tu sĩ này thực lực bình thường, dù có liều mạng biểu hiện thế nào cũng khó có thể thu hút được sự chú ý của tu sĩ cao cấp.
Còn những việc như “đánh xì dầu” thì có thể làm, nhưng không thể nói ra được.
Nếu không bị tông môn phát hiện thì sẽ có kết cục không tốt.
Thế tiến công tam tông mang theo uy thế như dời núi lấp biển rơi về phía Vân Tiêu sơn, tựa như muốn phá hủy tòa linh sơn cao ngất trong mây này!
Chẳng qua mọi người trong Bạch Vân Quan đã đề phòng từ lâu, cho nên lúc này đương nhiên không hề hoảng hốt lo sợ.
Gần như cùng một lúc liền có phản ứng.
Linh khí chấn động trong bán kính mấy chục dặm, giống như bị hấp dẫn bởi lực hấp dẫn nào đó, từ trên trời dưới mặt đất nhanh chóng hội tụ về phía Vân Tiêu sơn.
Một bức màn ánh sáng màu xanh lam lập tức nhô lên từ mặt đất!
Vân Tiêu sơn dài 3.300 trượng được bức màn ánh sáng xanh lam bao quanh.
Gần như trong nháy mắt liền biến thành một cây cột chống trời màu xanh lam.
Từng luồng công kích uy năng mạnh mẽ và bạo ngược xuất hiện từ bức màn ánh sáng xanh lam, nghênh đón thế tiến công dời núi lấp biển ấy.
Cơn lốc xanh lam, lưỡi đao ánh sáng xanh lam, quả cầu năng lượng xanh lam...
Dựa vào trận pháp phát ra đủ loại công kích, thực sự phi thường.
Mỗi một đòn tấn công giống như pháp thuật đều tản ra uy thế chấn động mạnh mẽ, không hề tỏ ra yếu thế mà đón lấy pháp khí pháp thuật đầy trời.
Trận pháp cấp Nguyên Anh tứ giai – Tiên Mộc Huyền Linh trận!
“Cấp Kim Đan.”
“Mỗi một công kích phát ra từ trận pháp đều trên cấp Kim Đan.”
“Thậm chí còn hơn xa so với công kích của tu sĩ Kim Đan bình thường...”
“Không hổ là trận pháp tứ giai, uy thế này quả nhiên danh bất hư truyền.”
Cảm nhận được công kích từ trận pháp Vân Tiêu sơn, trong lòng Lưu Ngọc giật mình, rất nhiều suy nghĩ chợt vụt qua trong đầu, suýt chút nữa không nhịn được lui về phía sau.
Sau khi quan sát rõ ràng, những đợt công kích này cách Vân Tiêu sơn không quá xa, vị trí của chính mình an toàn, lúc này mới cảm thấy an tâm, áp chế suy nghĩ trước đó.
“Uỳnh uỳnh!!!”
“Oành!!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận