Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1225. Thần thông bản mệnh (3)



Chương 1225. Thần thông bản mệnh (3)




Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, tu tiên giả gần như không xuất hiện ảo giác, hắn không cho rằng vừa rồi là do bản thân nhìn lầm.
"Thần thức không quét thấy, nếu đã không tồn tại ở hiện thực, vậy thì…?"
Trong lòng Lưu Ngọc hơi động, hắn thả Linh Giác ra, để nó toàn lực lan tràn về phía Kim Đan.
Ngay sau đó, hắn lập tức thấy một màu vàng sáng chói.
Tám đạo ngân hình trăng non vẫn như cũ, chỉ là vị trí của chúng phát sinh chút biến hóa, đã bị đẩy tới vị trí sát biên giới.
Vị trí trong Kim Đan xuất hiện một màu vàng vô cùng dễ thấy.
Ánh sáng vàng kim này, dường như là trung tâm của thiên địa, vốn trời sinh đã cao quý, ẩn chứa vô số chân lý của thế gian.
Ngay cả đạo ngân hình trăng non màu bạc cũng tránh khỏi nó, hơn nữa còn có ý thần phục bên trong đó.
Lưu Ngọc chỉ nhìn thoáng qua mà đã cảm thấy bản thân hoa mắt chóng mặt, ngay sau đó hơn phân nửa tâm thần bị tiêu hao hết.
Mãi cho tới khi điểm sáng màu lục trong Nễ Hoàn Cung rủ xuống một màn ánh sáng, bảo vệ Nguyên Thần của hắn thì mới có thể khiến hắn tiếp tục quan sát.
Bằng không nếu tiếp tục mạnh mẽ nhìn, rất có thể hắn sẽ chết vì Nguyên Thần tan vỡ!
Thời gian dần trôi qua, ánh sáng vàng kim sáng chói kia dần dần kết thành một hoa văn hình tròn trông như một mặt trời khổng lồ.
Hoa văn hình tròn màu vàng kim hoàn thành, hoàn mỹ không hề có một chút khuyết điểm.
Khoảnh khắc hoa văn màu vàng kim hình thành, trong Linh Giác của Lưu Ngọc, tám đạo ngân hình trăng non lập tức thay đổi vị trí, sắp xếp vây quanh hoa văn màu vàng kim kia.
Thật giống như, đang bảo vệ nhà vua!
"Đạo ngân hình trăng non là thành quả do mình tu luyện trong quá khứ, nó cũng thể hiện một số quy tắc của thiên địa."
"Hoa văn màu vàng kim này rõ ràng còn hơn rất nhiều, rốt cuộc nó có lai lịch gì?"
Thấy những đạo ngân của bản thân bị gạt đến phần sát biên giới, sắc mặt Lưu Ngọc có hơi không tốt.
Hắn không biết, rốt cuộc đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Nhưng sau một khắc, Kim Đan đột nhiên truyền đến một cảm giác trống rỗng, trình độ pháp lực của hắn đã đạt tới viên mãn, bây giờ lại có thể gia tăng thêm một phần mười nữa.
Lưu Ngọc cảm nhận được, một phần căn cơ bởi vì chưa hoàn toàn vượt qua tâm ma kiếp mà mất đi, vào giờ khắc này vậy mà đã được bù đắp lại.
"Đây là chuyện gì?"
"Ngay cả căn cơ Kim Đan cũng có thể đề bù đắp, đây là đạo ngân đặc biệt do Tiên Phủ tạo ra sao?"
Áp chế sự khó chịu ở Nguyên Thần, Lưu Ngọc dùng Nguyên Thần xuyên thấu qua màn ánh sáng màu xanh, ngưng mắt nhìn hoa văn màu vàng kim kia trên Kim Đan.
Cảm nhận được căn cơ viên mãn, trong lòng của hắn hiện lên đủ loại suy nghĩ.
"Vậy bây giờ mình coi như là Kim Đan cửu phẩm sao?"
Lưu Ngọc hơi nhíu mày, suy tư bên trong Tiên Phủ.
“Cũng không tính là gì.”
"Ít nhất là không hoàn toàn."
Lưu Ngọc lắc đầu.
Sau khi trải qua sự bù đắp của Tiên Phủ, mặc dù đạo ngân của hắn đã trở lại chín đạo, thậm chí căn cơ còn vững chắc và hùng hậu hơn trước kia.
Nhưng khái niệm hoàn mỹ không chút tì vết, lại một đi không trở lại, cũng không phải là vì những đạo ngân này mà lần nữa biến thành chín đạo.
Hiển nhiên, có một số chuyện, ngay cả Tiên Phủ cũng bất lực.
“Sở hữu chín đạo ngân, nhưng lại không tồn tại khái niệm hoàn mỹ.”
Lưu Ngọc mỉm cười.
Hắn đã xem nhiều điển tịch như vậy, nhưng chưa từng nghe qua, đạo ngân còn có thể tăng lên như thế.
Hơn nữa, một cái đạo ngân màu vàng kim kia còn đặc biệt như vậy!
“Đáng tiếc.”
"Có một số thứ, sau khi đã mất đi rồi thì khó mà có lại được."
"Chẳng qua nếu đứng dưới góc độ đại năng mà nói, “hoàn mỹ” lúc này, thật sự là hoàn mỹ sao?”
Lưu Ngọc nhẹ nhàng thở dài.
Hắn đã từng nhìn thẳng vào vấn đề này, nếu như trong tương lai thời điểm ngưng kết Nguyên Anh, tâm ma trở lại, thì có lẽ sẽ không còn hữu hiệu được nữa.
"Chì là vì sao, mình lại cảm thấy đạo ngân màu vàng kim này lại hơi quen mắt chứ?”
Quan sát đạo ngân màu vàng kim một hồi, Lưu Ngọc chợt nghĩ ra, hắn lập tức lấy ra Thuấn Tức Thiên Lý phù từ trong túi trữ vật ra, đặt trong lòng bàn tay để so sánh.
Trong Linh Giác, “Ngân Triện Văn” trên Thuấn Tức Thiên Lý phù đang đồng thời tản ra một khí tức huyền diệu và cao quý.
Chẳng qua so với đạo ngân màu vàng kim kia thì nó lại mờ nhạt hơn không biết bao nhiêu lần.
Dường như chỉ khi đạt tới cảnh giới Luyện Hư thì mới có thể học được "Ngân Triện Văn" kia, còn đạo ngân màu vàng kim trước mặt cũng chỉ là một phiên bản đơn giản hóa mà thôi.
"Chờ đã."
"Hình như nó hơi giống thể Triện Văn này, nhưng lại phức tạp và huyền diệu hơn không biết bao nhiêu lần, dưới tình huống mình không có chuẩn bị gì mà liếc nhìn thì đã suýt đã tiêu hao sạch tâm thần."
"Chẳng lẽ đây là Kim Triện Văn?"
Lưu Ngọc chợt lóe lên ý nghĩ này.
"Đúng rồi, đúng rồi."
"Kim Triện Văn là do quy tắc đơn giản hóa mà thành, bản thân nó đã chịu một số quy tắc, ít nhất cũng cần phải là một sự tồn tại gần đến cảnh giới Đại Thừa mới có thể lĩnh ngộ được."
"Nếu như là Kim Triện Văn, vậy việc có thể bù đắp được căn cơ chẳng còn gì lạ nữa rồi."
Hắn tự lẩm bẩm, trong giọng còn ẩn chứa cảm giác may mắn không thôi.
May là Kim Triện Văn này là do Tiên Phủ tạo ra, tổn thương gây ra cho hắn là vô cùng ít.
Nếu đổi thành một tu sĩ bình thường, dám nhìn thẳng vào Kim Triện Văn như thế, chỉ sợ người đó sẽ lập tức vì Nguyên Thần tan vỡ mà chết.
Bản thân Kim Triện Văn đã đại biểu cho phần lớn quy tắc của thiên địa, không đạt tới cảnh giới nhất định, mà tu sĩ cảnh giới thấp dám liếc nhìn thì đều sẽ thân tử đạo tiêu.
“Không thể nhìn thẳng thần”, chính là đạo lý này!
Nếu như là Kim Triện Văn, như vậy đúng là cao cấp hơn những đạo ngân của hắn không biết bao nhiêu lần.
Dễ dàng bị gạt bỏ đến phần biên giới cũng chẳng có gì là lạ.
"Kết quả của chuyện này dường như giống với kiếp trước, dù cách thể hiện khác nhau?"
"In dấu phù văn huyền ảo bên trên thân thể thì có thể trấn áp bể khổ của bản thân vĩnh viễn?"
Chẳng biết tại sao, Lưu Ngọc lại nhớ đến một đoạn truyện trong một cuốn tiểu thuyết ở kiếp trước.

Thời gian dần trôi qua, dưới sự bảo vệ của Tiên Phủ, Lưu Ngọc xuyên qua ánh sáng màu xanh lục mà quan sát được sự thay đổi của chín đạo ngân này.
Ừm, dấu ấn trên Kim Đan chính là Kim Triện Văn, có lẽ nó cũng được tính là một đạo ngân nhỉ?
Nói thì chậm, nhưng lại xảy ra thì nhanh. Hết chương 1225.



Bạn cần đăng nhập để bình luận