Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 597. Đạo hiệu Thanh Dương(2)

Chương 597. Đạo hiệu Thanh Dương(2)
Mà Lưu Ngọc có Tiên Phủ làm hậu thuẫn, chính là lựa chọn khó khăn nhất, cũng là con đường có tiềm lực lớn nhất.
Một khắc sau, tốc độ kết pháp quyết càng ngày càng chậm đi, biểu cảm trên mặt Lưu Ngọc cũng dần bình tĩnh trở lại, cuối cùng mở đôi mắt bình thản ra.
Lần thứ tư Ma Hỏa luyện nguyên!
Cảm nhận trong đan điền, kinh mạch đang vận chuyển với tốc độ nhanh gấp ba lần, biểu cảm trên mặt hắn mới lộ ra ý mừng.
Sau khi trải qua lần Ma Hỏa luyện nguyên thứ tư, pháp lực càng thêm thuần túy.
Một phần tương đương với một, hai phần trước đó, phân lượng nhỏ hơn nhưng cuối cùng có thể bộc phát ra uy năng càng lớn.
Đồng thời, tốc độ vận chuyển cũng nhanh hơn hai phần so với trước, có thể càng kích pháp pháp khí nhanh hơn, đối mặt với các loại cục diện cũng đưa ra phản ứng nhanh hơn các tu sĩ cùng giai khác.
Trên tổng thể, thực lực một thân này đã tăng lên gần hai thành.
Cảm thụ sự thay đổi mà Ma Hỏa luyện nguyên đem đến, Lưu Ngọc bình tĩnh lại.
Vận chuyển Ẩn Linh thuật, đưa tu vi, khí tức và Linh áp của bản thân thu liễm tới trình độ Trúc Cơ trung kỳ.
Không sai, hắn dự định lộ tin tức rằng mình đã đột phá tới Trúc Cơ trung kỳ ra bên ngoài.
Bản thân là tư chất Tam linh căn, lại mang theo kỹ nghệ Luyện Đan Sư, bỏ ra hai mươi năm tu luyện, đột phá một tầng tu vi, nhưng cũng nói không được.
Tốc độ tiến giai này so với tu sĩ Trúc Cơ bình thường thì nhanh hơn rất nhiều, nhưng xem xét đến việc bản thân Luyện Đan Sư nên tài sản cũng phong phú hơn tu sĩ bình thường, đan dược để dùng cũng nhiều hơn tu sĩ bình thường, mà lại tu luyện công pháp tương đối tiến giai hơi nhanh, nên dù lộ ra cũng là chuyện hết sức bình thường.
Biểu hiện ra tiềm lực và thực lực thích hợp, càng có lợi hơn trong việc phát triển ở tông môn.
Thân phận Luyện Đan Sư nhị giai, mặc dù địa vị cao hơn đa phần những tu sĩ Trúc Cơ khác, nhưng chung quy vẫn là dân bên ngoài. Rất nhiều tu sĩ tuy bên ngoài khách khí, nhưng trên thực tế họ cũng không coi trọng khả năng của mình.
Nhưng khi cảnh giới thật sự khác biệt, ở bất luận tình huống này đều có đồ có ích, sẽ không vì hoàn cảnh thay đổi mà cũng biến đổi theo.
Cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ này rất vi diệu, Lưu Ngọc có thể lấy chuyện vừa qua năm mươi tuổi để tu luyện tới Trúc Cơ trung kỳ, tự nhiên khả năng có thể xung kích tới bình cảnh Kim Đan cũng tăng lớn hơn.
Cái này trong mắt một vài tu sĩ tự nhiên cũng có giá trị khác biệt.
Địa vị của mình càng cao, có thể mượn lực lượng tông môn cũng càng nhiều, chuyện thiết lập cũng dễ dàng hơn, cho dù là thu thập các loại Linh thảo hay là xử lý một vài chuyện khác cũng đều như thế.
Đứng dậy rời khỏi Luyện Công phòng, cọ rửa thân thể một phen nữa, Lưu Ngọc tiến vào phòng ngủ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hắn chậm rãi tỉnh lại, tâm thần và tinh lực tiêu hao đi cũng đã dần khôi phục.
Sau khi rửa mặt, chỉnh lý y quan một hồi, Lưu Ngọc thay đổi thành một thân thanh sam, chuẩn bị rời khỏi động phủ.
Hôm nay chính là là ngày tốt mà sư tôn Lý Trường Không nhắc tới, để hắn và các sư huynh sư tỷ gặp nhau.
Đi ngang qua đại sảnh, Kỷ Như Yên đang cầm một quyển sách, đọc vô cùng chăm chú, thấy Lưu Ngọc xuất hiện thì mỉm cười hành lễ.
Trải qua đoạn thời gian ở chung này, nàng đã có chút hiểu rõ với "Công tử", không còn câu nệ như vậy, bình thường đợi ở trong động phủ cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, không nhiều lời mà đi ra ngoài.
Đối với tốc độ tu luyện của Kỷ Như Yên, hắn vẫn tương đối hài lòng, hơn nửa năm trôi qua, nàng ta đã luyện tới Luyện Khí tầng tám đỉnh phong, khoảng cách tới Luyện Khí tầng chín chỉ kém một bước.
Đi ra khỏi động phủ, lấy pháp khí ra, hóa thành một đường ánh sáng phóng lên trời, bay thẳng về hướng Thông Thiên phong.
Nhìn Tử Mẫu Truy Hồn đao dưới chân, Lưu Ngọc có chút cảm khái.
Pháp khí này đã bồi bạn bên mình lâu nhất, cuối cùng đã tới lúc bỏ đi rồi.
Theo lần lộ ra tu vi Trúc Cơ trung kỳ này, lại thêm vài năm nữa, hắn tự nhiên sẽ đổi thành Ly Huyền kiếm, để làm vật dùng hàng ngày.
Sau ba canh giờ, tia sáng kia rơi xuống bên dưới Chân Dương Đạo Trường ở Thông Thiên phong.
Lưu Ngọc từ từ nện cước bộ, đi về phía trên núi.
Động phủ của tu sĩ Trúc Cơ ở khu vực này đều thông suốt, nhưng đi lên trên một chút, muốn tiến vào sườn núi nơi tu sĩ Kim Đan ở, lại gặp phải ngăn cản.
Chỉ là Lưu Ngọc dựa theo quy củ trình tin tức của mình lên, còn nói rõ ý đồ đến thì nhanh chóng được cho qua, chứng tỏ sư tôn Lý Trường Không đã từng nói qua.
Cảnh sắc trên không trên đường đi vô cùng đẹp đẽ, cước bộ cũng tăng nhanh vài lần, đi về phía vị trí động phủ của Lý Trường Không trong trí nhớ.
Ngay sau đó, một hồ sen mang tính biểu trưng vô cùng đẹp đẽ đập vào mi mắt.
Lưu Ngọc đi về phía động phủ một bên, phát hiện cửa đá đã ở vào trạng thái mở ra, không suy nghĩ nhiều lắm đã to gan đi vào.
Thần thức tu sĩ Kim Đan gần nhất cũng phải năm mươi dặm, hắn không cho rằng hành tung của mình tên sư tôn hời kia không nhận ra.
Ngay lúc Lưu Ngọc đi vào, rốt cuộc thấy rõ bên trong động phủ của tu sĩ Kim Đan là dáng vẻ gì.
Nói là động phủ, thật ra không kém một cái điện nhỏ là bao, không gian cực kỳ rộng rãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận