Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 643. Chuyện cũ Sở quốc(2)

Chương 643. Chuyện cũ Sở quốc(2)
Sự xuất hiện, suy yếu và kết cuộc của sự các sự kiện từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi được chỉ bởi ý chí của tu sĩ cấp thấp.
Đệ tử của Ngũ đại tông môn đều thân bất do kỷ mà cuốn vào, huống chi là những tiểu thế lực, tu sĩ Luyện Khí kỳ trong tán tu này.
Bước chân Lưu Ngọc không nhanh không chậm đi về phía trước, du lãm tòa tiên thành có lịch sử lâu đời này, đợi đến khi thời gian chỉ còn một khắc nữa là hết hai canh giờ, cũng vừa lúc hắn đi dạo xong khu vực cuối cùng.
Thời gian được kiểm soát vô cùng chặt chẽ.
“Quả thật đúng như lời đồn, nơi tụ tập tu tiên giả mà Phiêu Tuyết Các nắm trong tay thật sự là không có sự tồn tại của thanh lâu và lô đỉnh.”
Trên mặt Lưu Ngọc khẽ cười, xoay người vội bước đi về hướng lúc ban đầu đáp xuống.
Nơi tụ họp tu tiên giả mà Phiêu Tuyết Các nắm trong tay không cho phép có sự tồn tại của thanh lâu, cũng không cho phép bồi dưỡng nữ tu làm lô đỉnh để mua bán, cho dù có là tự nguyện.
Trong trường hợp pháp hiện ra chắc chắn sẽ đả kích nghiêm khắc.
Nhưng mà thực sự hiệu quả cũng không tệ, nếu như kiên trì ở lại Phiêu Tuyết Các nhiều năm đến nay, loại đồ như lô đỉnh thực sự không khác gì đã muốn mai danh ẩn tích.
Còn về Thanh Lâu, tuy rằng không cho phép mở ra, nhưng vẫn có những nơi phong nguyệt khác.
Ví dụ như Phiêu Tuyết Các trực tiếp kinh doanh, có một nơi phong nguyệt được gọi là “Phi Tuyết Các”, chuyên dành riêng cho các tu sĩ tiêu khiển giải trí, mỗi năm đều có thể kiếm được một số lượng lớn Linh Thạch.
Được mệnh danh là nơi bán nghệ không bán thân.
Có Phiêu Tuyết Các nhúng tay vào, bởi vì hiếm thấy mà trân quý, cho nên giá cả phục vụ của nơi này vẫn ở mức cao, vượt xa những nơi tương tự ở bốn châu khác.
Bởi vì nguyên nhân này, rất nhiều tu sĩ từ hai châu dưới quyền Phiêu Tuyết Các mỗi năm đều rời khỏi đây, đi đến các châu khác để vui chơi.

Nửa khắc sau Lưu Ngọc đã đi vào cổng thành, đưa ra lệnh bài thân phận Nguyên Dương Tông, được thuận lợi cho qua.
Ra khỏi cổng thành hắn nhìn về hướng trên trời, chỉ thấy Lính hạm Thương Ngô trôi nổi lơ lửng trên bầu trời cách hơn mười dặm, cách đó không xa đã có nhiều hơn bóng dáng của bốn chiếc Linh hạm.
Bốn chiếc Linh hạm này lấp lánh Linh quang, kích cỡ gần bằng Linh hạm Thương Ngô, thoạt nhìn đã biết vô cùng siêu phàm, dựa vào uy thế cường đại này rất dễ phán đoán ra, đây là phi hạm cấp bậc pháp bảo.
Kiểu dáng của năm chiếc Linh hạm không khác nhau quá nhiều, chỉ có một vài chi tiết có khác nhau, đồ án khắc họa trên thân tàu cũng không giống nhau.
Một chiếc khắc họa đồ án thái cực âm dương ngư giao hòa, phong cách cổ xưa tự nhiên phù hợp với phong cách đạo gia.
Một chiếc khắc họa hoa mai trong tuyết sống động như thật, ngạo nghễ đứng sừng sững trên cành đối đầu với gió lạnh.
Một chiếc khắc họa một thanh kiếm còn mang vỏ kiếm, phần để lộ ra vỏ kiếm hiện ra vẻ hết sức sắc sảo.
Chiếc cuối cùng khắc họa nửa vầng trăng đỏ, như thật như ảo khiến người ta như chìm đắm trong giấc mộng, rơi vào bên trong giấc mộng đẹp vô tận không thể nào thoát ra được.
“Đạo Viễn Hạm”, “Tuyết Mai Hiệu”, “Kiếm Thần Hiệu”, “Hồng Mộng Hạm”.
Nhìn thấy mấy chiếc Linh hạm mới xuất hiện ở đây, trong lòng Lưu Ngọc chợt xuất hiện ra tên gọi của chúng.
Là tu sĩ của Nguyên Dương Tông, ngoài những pháp bảo khá nổi tiếng của tứ đại tông môn còn lại ra, những pháp bảo trong hoàn cảnh bình thường vẫn có thể hiểu rõ được.
Năm chiếc Linh hạm nằm cạnh nhau, lẳng lặng trôi nổi lơ lửng giữa bầu trời, trong đó “Tuyết Mai Hiệu của Phiêu Tuyết Các là lớn nhất, mơ hồ có ý vượt qua một bậc so với những Linh hạm khác.
“Tu sĩ của tứ đại tông môn còn lại đã đến rồi.”
Trong đầu Lưu Ngọc lóe lên ý niệm, sau đó vỗ vào túi trữ vật lấy ra Tử Mẫu Truy Hồn đao, điều khiển pháp khí phóng lên cao, đáp xuống trên Linh hạm Thương Ngô.
Ánh mắt khẽ đảo qua lập tức phát hiện bóng dáng quen thuộc, ba người Giang Thu Thủy, Nhan Khai, Thôi Lượng sớm đã trở lại trên tàu, lúc này đang quan sát Linh hạm của những tông môn khác, vì vậy hắn lập tức đi qua.
“Lưu sư huynh, huynh trở lại rồi à, mọi việc vẫn thuận lợi chứ?”
Nhan Khai chú ý đến Lưu Ngọc, mở miệng hỏi một câu mang tính tượng trưng.
Lưu Ngọc khẽ lắc đầu rồi lại gật đầu, không hề lên tiếng, cũng không có ý định muốn nói sâu về chủ đề này.
Giang Thu Thủy chỉ mỉm cười chào một tiếng sư huynh.
Xem chừng nàng ta sau khi được dạy dỗ thì đã tỉnh táo lại rồi, xác định rõ vị trí của mình, chắc hẳn tạm thời có thể yên tĩnh một khoảng thời gian.
“Đạo Viễn Hạm của Thanh Hư Phái, Tuyết Mai Hiệu của Phiêu Tuyết Các, Kiếm Thần Hiệu của Tàn Nguyệt Cốc, Hồng Mộng Hạm của Hợp Hoan Tông.”
“Không ngờ còn có một ngày Ngũ đại tông môn hợp tác lại, lần hợp tác trước đó đã là chuyện của lúc nào rồi?”
“E rằng là trận đại kiếp nạn yêu thú của ba ngàn năm trước!”
Sắc mặt của Thôi Lượng trở nên phức tạp, mắt nhìn năm chiếc Linh hạm, có chút cảm khái nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận