Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 920. Ta không thể chết(2)

Chương 920. Ta không thể chết(2)
Ngay cả mảnh đất dưới chân bọn họ cũng đã có chút lay động, phát ra những tiêng vang nặng nề.
“Đáng giận!”
Tống Hạo Thương nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt cực ký khó coi, thậm chí là đã có chút vặn vẹo.
Hắn ta hận, hắn ta không cam tâm!
Địa điểm tài nguyên quan trọng như Linh Dược viên Càn Xương, bình thường tu sĩ Trúc Cơ đóng giữ tại đây ít nhất cũng phải có hơn mười hai người.
Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thượng cũng duy trì ở mức bốn người trở lên.
Nếu không phải là tình hình chiến đấu ở Thiên Cung thành quá căng thẳng, đã điều động gần hết đồng môn Trúc Cơ ở đây đi thì sao đám tiểu nhân bỉ ổi này có thể thừa nước đục thả câu được chứ?
Sao bọn họ có thể từ trên trời rơi thẳng xuống mặt đất như vậy chứ?
Thế mà lại bị một đám tu sĩ bình thường hắn ta còn không thèm để vào mắt bức ép đến tình cảnh tràn ngập nguy hiểm. Trong lòng đại đa số tu sĩ Bạch Vân Quan, đầu tiên là cảm thấy sợ hãi, sau đó là cảm giác xấu hổ nồng đậm ùn ùn kéo đến.
Giống Bạch Vân Quan, mấy đại tông môn cấp bậc Nguyên Anh như Nguyên Dương Tông, Hợp Hoan môn…phần lớn đệ tử đều được bồi dưỡng từ nhỏ, cực ít thu nạp tán tu. Điều kiện thu nhận cũng tương đối hà khắc.
Chình vì được bồi dưỡng từ nhỏ nên mới khiến bọn họ một lòng hướng về tông môn, sẽ không tùy tiện phản bội.
Thế nhưng hôm nay mọi việc đến nông nỗi này cũng có ít quan hệ đến quyết sách của bốn đại tông môn ở Yến quốc. Dù có là người của bốn đại tông môn này đi nữa thì niềm tin trong lòng cũng đã âm thầm dao động.
“Quyết sách của cao tầng đúng thật à?”
Trong giờ phút nguy cấp, trong lòng không ít tu sĩ Bạch Vân Quan đều hiện lên cùng một suy nghĩ như thế này.
Cho đến bây giờ, thế cục đã cực kỳ sáng tỏ.
Bọn họ dù có bị tông môn tẩy não từ nhỏ thì cũng bắt đầu nghi ngờ, mất lòng tin vào một đống quyết sách ‘ngu ngốc’ của Bạch Vân Quan.
Thậm chí ngay cả bản thân người trong cuộc còn chưa phát hiện ra, trong lòng họ đã xuất hiện chút bất mãn và oán trách.
Đáng tiếc, cho đến bây giờ, những người có thể quyết định hướng đi của cả tông môn đều là trưởng lão-tu sĩ Kim Đan cao giai hoặc là Nguyên Anh lão tổ.
Cho dù phần lớn tu sĩ trong bốn đại tông môn của Yến quốc không hiểu rõ một loạt quyết sách ‘ngu ngốc’ này, hoặc có hiểu thì cũng chẳng có cách nào để thay đổi được nó.
Cho đến tận lúc này, bọn họ chỉ có một lựa chọn duy nhất là chấp hành, không còn lựa chọn nào khác.
Hai tay Lưu Ngọc bấm niệm pháp quyết, thể hiện thực lực sâu hơn tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường một bậc. Hắn dốc ‘toàn lực’ điều khiển hai món pháp khí là thanh phi kiếm đã ố vàng cùng chiếc quạt xếp màu hồng nhạt, liên tục tấn công trận pháp.
Biểu hiện của hắn khiến những tán tu khác không khỏi đưa lén lút đưa mắt nhìn.
Tuy đã nói là không cần giữ lại thực lực, Tào Nguyên Võ còn lấy lý động tình nhưng nếu thật sự không giữ lại mấy phần thực lực thì đúng là ‘ngu xuẩn’ thật sự.
Chính vì vậy, người dốc toàn lực như Lưu Ngọc mới khiến các tán tu khác dồn dập nhìn theo. Trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ kỳ quái lẫn kinh ngạc.
Chẳng qua là những tán tu Trúc Cơ này sẽ không lên tiếng nhắc nhở, ngược lại bọn họ còn nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác, trịnh trọng đàng hoàng điều khiển linh khí, pháp khí của mình.
Trong lòng Lưu Ngọc thầm cười nhạo, có thể hiểu rõ hàm xúc trong những ánh mắt này.
Chỉ là hắn tự có tính toán riêng, tất nhiên không cần phải giải thích với những ‘đồng đội’ này. Những thứ hắn biểu hiện ra ngoài chỉ là muốn những người này tận mắt nhìn thấy.
Thời gian kéo đã đủ lâu. Đạo lý đêm dài lắm mộng, chậm thì sinh biến tu sĩ nào cũng hiểu rất rõ.
Lúc này chín người bên phía Tào Nguyên Võ cũng định thử một lần cuối, nếu không được thì đành phải từ bỏ.
Thế nên bọn họ đều lấy ra phần lớn thực lực, thế công liên tiếp như sóng, dồn dập trút xuống đại trận phòng hộ của Linh Dược viên.
Trợ lực tốt thế này, tất nhiên là Lưu Ngọc không thể bỏ qua rồi. Từ phương diện này mà nói, mười người bọn họ cũng coi như là ‘đồng tâm hiệp lực’.
Nếu chỉ có một mình hắn đến đánh, muốn đột phá được tầng tầng lớp lớp bảo hộ của trận pháp nhị giai này thì sợ là sẽ cần một khoảng thời gian rất dài.
Cuối cùng còn không biết có thể phát sinh biến số, có thể thành công được hay không.
Hơn nữa thời gian đó cũng đủ để tu sĩ Bạch Vân Quan di dời hết Linh dược bên trong.
Cho dù có dùng hết át chủ bài, cùng lúc lấy ra hai món Linh khí cực phẩm thì kết quả cũng sẽ không thay đổi quá nhiều.
Mọi chuyện hắn đều chỉ có thể mượn sức đám tán tu này, thuận lợi đạt được mục đích của mình, đấy mới là chuyện tốt đẹp nhất.
Pháp khí, Linh khí va chạm, đủ mọi màu sắc của pháp thuật nhị giai hoà lẫn vào nhau. Chỉ trong chớp mắt, trận đấu pháp này đã tiến vào giai đoạn ác liệt căng thẳng nhất.
Thế cục dần nghiêng về phía Lưu Ngọc, Tào Nguyên Võ. Mọi chuyện đang phát triển theo hướng có lợi với bọn họ.
Tổng thể thực lực của hai bên cách biệt quá lớn, dù tu sĩ Bạch Vân Quan có dốc hết sức ngăn cản thì cũng khó mà kéo lại được xu hướng đã suy tàn.
"Ầm! Ầm! "
Công kích của pháp khí, Linh khí liên tục đánh vào phía trên pháp trận, tần suất cực cực kỳ cao. Uy lực mạnh đến mức lúc nào cũng có thể đánh vỡ trận pháp, khiến nó rung động kịch liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận