Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 765. Sống chết ở nơi này(2)

Chương 765. Sống chết ở nơi này(2)
Đợi sau khi Mục Tu Quần khó khăn lắm mới khôi phục lại xong thì hắn ta đã lập tức cảm nhận được mười ba đạo Linh áp cấp bậc Trúc Cơ đang nhanh chóng tiếp cận đến phía này, hắn ta lập tức kinh hoàng, liều mạng khống chế pháp khí theo sát ở phía sau nhị trưởng lão Bạch gia.
“Huyễn Diệt Thanh Hoa trận bị phá rồi sao?”
“Lần này ta có thể chạy được không?”
Bạch Thái Hoàng nhận được truyền âm của tứ trưởng lão thì đứng ngây ngốc tại chỗ, không biết phải làm sao.
Khi sự nhiệt huyết tràn đầy nguội lạnh đi, sự lưu luyến sinh mạng lại dâng lên lần nữa.
Khiến cho niềm tin cùng sống cùng chết với gia tộc của nàng ta đã bị lung lay ở một mức độ nhất định, khiến nàng ta rơi vào trong cuộc đấu tranh đau khổ.
Bạch Thái Hoàng không muốn xoay người bỏ chạy, như vậy sẽ khiến nàng ta có cảm giác nàng ta đang phản bội gia tộc, giống như lần trước nàng ta đã bỏ rơi tộc trưởng một mình chạy trốn, mang theo cảm giác náy áy nồng đậm.
Chính sự chần chừ ngắn ngủi này đã khiến nàng ta không kịp thu hồi Thanh Vũ Tước và Phong Thanh Lang, sau khi trận pháp nổ tung thì bọn chúng đã bị thương cực kỳ nghiêm trọng, đang cận kề cái chết.
“Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt.”
“Đúng vậy, chỉ cần có người sống sót, gia tộc mới có tương lai, mới có thể quay lại trả thù.”
Giống như là đã tìm được lý do, trong miệng Bạch Thái Hoàng không ngừng lặp đi lặp lại những lời tứ trưởng lão nói, sau đó nàng ta lấy pháp khí ra muốn chạy trốn.
Nhưng chính sự chậm trễ ba bốn hơi thở này đã định đoạt số mệnh của nàng ta.
Đợi trận thủy triều Linh khí rút đí, một tia sáng đỏ rực phá không mà đến.
Chính là Ly Huyền kiếm!
Không có trận pháp ngăn cản, Lưu Ngọc đứng trên thân kiếm dùng thần thức quét ngang, lập tức khóa được vị trí của sáu tu sĩ Trúc Cơ bên phía Bạch gia.
“Hai vị đạo hữu Vi gia, còn có Tiêu đạo hữu, nhị trưởng lão Bạch gia xem như là người quen cũ của các ngươi, vậy thì lão ta sẽ giao cho các ngươi.”
“Hơn nữa Thôi sư đệ cũng đi cùng đi, đảm bảo cho không xảy ra vấn đề gì.”
Ba vị Trúc Cơ trung kỳ vây công một vị, cho dù đối phương có một kiện Linh khí thượng phẩm có thuộc tính tương xứng thì cũng không có khả năng chống lại được.
Hơn nữa Vi gia vẫn luôn coi lão ta là đối thủ trong tâm trí của bọn họ, khá hiểu rõ đối thủ, cho nên tương đối ổn thỏa.
Suy nghĩ của Lưu Ngọc vô cùng nhanh, trong nháy mắt hắn đã có quyết định, phân công mục tiêu cho mọi người.
Bởi vì ưu thế về số lượng, phe hắn có thể dùng hai tu sĩ Trúc Cơ, thậm chí là ba tu sĩ Trúc Cơ để vây công một người.
“Vâng, Thanh Dương đạo hữu!”
Mọi người nhao nhao lĩnh mệnh, khống chế pháp khí nhanh chóng đuổi theo mục tiêu được chỉ định.
Mà Lưu Ngọc đã sớm coi Bạch Thái Hoàng là mục tiêu đầu tiên mà hắn phải giết, cho nên lúc này hắn không chút do dự khống chế Ly Huyền kiếm bay đến chỗ nữ nhân này.
Giữa đường, U Minh Đoạn Hồn chùy đã rời khỏi tay hắn, hóa thành một sợi u quang bắn về phía nữ nhân này, không hề có sự thương hương tiếc ngọc.
Giữa không trung, Linh Giác của Bạch Thái Hoàng điên cuồng cảnh báo, nó cảm nhận được một cỗ sát khí.
Thần thức của nàng ta quét qua, lập tức phát hiện một sợi u quang trông vô cùng quen thuộc.
“Là hắn!”
Bạch Thái Hoàng nghiến răng, ngọn lửa cừu hận trong mắt lại dấy lên một lần nữa.
Nhưng lúc này nàng ta biết bản thân không phải là đối thủ của hắn, cũng không có suy nghĩ tử chiến không lui, cho nên nàng ta liều mạng khống chế tia sáng, không có ý dừng lại.
Trong khi khống chế pháp khí bỏ chạy về phía đường ngầm, nàng ta còn hy sinh một mặt dây chuyền hình giọt nước chắn trước người, bắn một thanh phi tiêu màu đỏ rực về phía sợi u quang.
“Keng.”
Linh khí va chạm kịch liệt với pháp khí.
Nhưng chỉ sau một kích, phi tiêu màu đỏ rực đã bị đánh bay hàng chục trượng, lung lay trên không trung.
Mà sức mạnh của U Minh Đoạn Hồn chùy cũng bị hao đi một chút, nhưng cũng chỉ là hơi ngừng lại, sau đó nó lập tức tiếp tục bắn về phía mặt dây chuyền hình giọt nước đang chắn sau lưng Bạch Thái Hoàng.
“Keng.”
“Tí tách.”
U Minh Đoạn Hồn chùy xoay tròn với tốc độ cao, đáp xuống mặt dây chuyền hình giọt nước màu đỏ, tạo ra một âm thanh va chạm giòn giã.
Trong khi Bạch Thái Hoàng khống chế mặt dây chuyền hình giọt nước ngăn cản, nàng ta cũng liều mạng sử dụng toàn bộ pháp lực, cố gắng hết sức phóng thích sức mạnh của hai kiện pháp khí càng nhiều càng tốt.
Sau nửa hơi thở, phi tiêu màu đỏ lửa cuối cùng đã hồi phục, nó đánh vào một bên U Minh Đoạn Hồn chùy, hóa giải một đòn của Lưu Ngọc.
“Nếu hai Linh thú của ta vẫn còn ở đây, ta chắc chắn sẽ không chật vật như thế này.”
“Đều tại ta nhất thời không nhìn thấy.”
Gian nan ngăn cản, trong lòng Bạch Thái Hoàng tràn ngập hối hận.
Lưu Ngọc cũng không hề cảm thấy kinh ngạc khi một kích của hắn bị ngăn cản.
Dù sao đối phương cũng là thiếu tộc trưởng Bạch gia, tu vi đã đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, hơn nữa pháp khí đều hoàn hảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận