Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 869. Mạch khoáng chi biến(2)

Chương 869. Mạch khoáng chi biến(2)
Chương 870: Mạch khoáng chi biến(2)
Cuối cùng là do cảnh giới thần thức đã vượt qua Trúc Cơ đỉnh phong, tu vi cao hơn hai cảnh giới.
Cường độ thần thức cùng với cảnh giới tu vi có quan hệ mật thiết, cả hai không tồn tại đơn độc, nói ngắn gọn chính là do tu vi “ngăn trở”.
Bởi vì ba nguyên nhân này, mới làm cho nguyên thần, thần thức tăng lên chậm chạp như vậy.
Lưu Ngọc nhướn mày buông ra, mặc kệ thần thức tăng lên chậm đi nhiều, nhưng dù sao so với tu sĩ phổ thông, chỉ có thể tăng lên bị động theo cảnh giới tăng lên là đã tốt hơn nhiều.
“Vẫn là lòng tham vô đáy.”
Hắn tự giễu cười một tiếng, sau đó điều chỉnh tốt tâm trạng, nhắm mắt lại khởi động pháp quyết, vận chuyển Thanh Dương công pháp rèn luyện tu vi pháp lực.
Theo thời gian trôi đi, trên gương mặt của hắn dần xuất hiện một tầng thanh quang.
Ngay lúc Lưu Ngọc đang tu luyện, dư âm cuộc chiến ở Thanh Vương sơn lại đang dần dần khuếch tán.
Ảnh hưởng của chuyện này, dần truyền khắp toàn bộ Yến quốc.
Trong “Trận chiến Thiên Vương sơn” Bạch Vân Quan đã trên lừa gạt dưới mai phục, mặc dù Trường Phong chân nhân sớm đã chuẩn bị, nhưng vẫn bị trọng thương.
Bao gồm cả Trường Phong chân nhân, chỉ có ba tên Kim Đan chân nhân trốn về đại doanh.
Mấy tên Yến quốc khác gia nhập vào Kim Đan chân nhân thì sau cuộc chiến ấy không còn tin tức, hẳn là lành ít dữ nhiều.
Nguyên Dương Tông giận dữ, lập tức phát đông thế công dồn dập vào Tiên Khuyết thành.
Trái ngược với thủ đoạn tương đối ôn hòa lúc bình thường, đối với thế lực lớn nhỏ không đồng ý “Đầu hàng” của Yến quốc thì phát động thanh tẩy huyết tinh.
Mà Nguyên Anh lão tổ của hai bên, chẳng hiểu vì sao lại không hề lộ diện.
...
Thời gian thoáng vụt qua, nửa tháng nháy mắt đã trôi qua.
Đối với sự tình phát sinh sau “Cuộc chiến Thiên Vương sơn”, Lưu Ngọc vẫn luôn chú ý quan sát, đối với thái độ khác thường của tông môn cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Tất cả điều này chỉ trong vòng nửa tháng, dành thời gian đi một chuyến đại doanh Tiên Khuyết thành mới biết được tin tức mới nhất.
“Không nghĩ tới thương thế của Trường Phong chân nhân còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.”
“Vậy mà lại tổn thương tới căn nguyên Kim Đan, rất có thể sẽ sinh ra ảnh hưởng không lường trước được đối với Kết Anh, giảm tỉ lệ thành công Kết Anh xuống.”
“Khó trách thái độ của tông môn có biến lớn.”
Bên trong Luyện Công phòng của phường thị Vĩnh THái, Lưu Ngọc hoàn thành tu luyện, yên lặng thầm nghĩ.
Trường Phong chân nhân là tu sĩ Kim Đan có thực lực mạnh nhất trong tông môn, hy vọng Kết Anh cũng là lớn nhất, vẫn luôn được Thiên Phong lão tổ ký thác kỳ vọng, xem như “hạt giống Nguyên Anh” để bồi dưỡng.
Xảy ra chuyện như vậy đương nhiên sẽ làm cho Thiên Phong lão tổ giận dữ.
Mà chỉ cần thái độ của mỗi mình lão tổ Nguyên Anh, chính là thái độ của tông môn, chẳng trách cách hành sự của tông môn đại biến như vậy.
Suy xét thế cục của Yến quốc, trong lòng của Lưu Ngọc hiện lên vô số suy nghĩ, như sao trời xuất hiện lại tan biến, cuối cùng lại bình tĩnh trở lại.
Sau cùng, hắn xoay người đi ra khỏi Luyện Công phòng.
Trong nửa tháng này, hắn đã triệu kiến những thế lực lớn nhỏ xung quanh phường thị Vĩnh Thái.
Sau khi trải qua một hồi “Thương thảo”, đạt được chung một thỏa thuận với những thế lực này, giữ lại nguyên địa bàn, sản nghiệp và lợi ích.
Đại giới là bọn họ cần phái ra một vài tu sĩ đợi để bị sai khiến, đồng thời hỗ trợ duy trì sự ổn định của mảnh địa vực này.
“Ầm ầm.”
Cửa đá chậm rãi mở ra, Lưu Ngọc mặc trường bào màu đen đi ra từ trong đó.
“Công tử!”
Oanh Ca, Yến Vũ nghe được tiếng động vội vàng bước nhanh tới, thân thể mềm mại cúi xuống, rất cung kính hành lễ.
“Ừm.”
Lưu Ngọc mặt không đổi sắc nhẹ gật đầu, trực tiếp đi về phòng tắm.
Yến Vũ biết được thói quen của chủ nhân, nhắm mắt đi theo sau lưng.
Quần áo và nước đều đã chuẩn bị xong, đồng thời nước lạnh qua một đoạn thời gian sẽ đổi đi, thay bằng nước ấm mới.
Cửa phòng tắm mở ra, có sương mù cuồn cuộn bay ra từ trong đó.
Sau khi Lưu Ngọc đi vào, cánh tay vừa nâng lên.
Người mặc váy áo đỏ sậm trang điểm tinh xảo là Yến Vũ đã thận trọng đi tới gần, rón rén cởi quần áo xuống.
Mặc cho cảnh tượng này đã diễn ra vô số lần, nhưng trên gương mặt nàng ta vẫn đỏ ửng lên, cảm thấy rất xấu hổ.
Đồng thời đôi mắt nàng sáng lấp lánh, trong lòng có mấy phần chờ mong khó hiểu.
Chờ mong một ngày được chủ nhân “Sủng hạnh”, bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, thực hiện bước nhảy giai cấp.
Linh giác của Lưu Ngọc nhạy cảm như vậy.
Đương nhiên có thể đoán được ý nghĩ trong lòng của tiểu thị nữ này, chỉ có điều đối với vui thích nhục thể thuần túy, hắn lại không cảm thấy hứng thú.
Dáng người và dung mạo của tiểu thị nữ này cũng có thể xem như là thượng giai, chỉ có điều so với Giang Thu Thủy vẫn kém hơn một bậc, nếu có cần hắn hoàn toàn có thể đi tìm Giang Thu Thủy.
Có chút thú vui xác thịt, chỉ có điều trên trường sinh đạo chỉ là gia vị thôi, hắn cũng sẽ không trầm mê vào đó.
Huống chi tiểu thị nữ này lại chạy không thoát, muốn hưởng dụng lúc nào cũng có thể.
Đối với tu sĩ Trúc Cơ mà nói, tiểu thị nữ Luyện Khí trung kỳ có phải là xử nữ hay không vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận