Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 760. Không thể giữ lại (4)

Chương 760. Không thể giữ lại (4)
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, lão ta vẫn chưa yên lòng, lão ta lại lấy ra ba tấm phù nhị giai, hóa thành ba đạo pháp thuật cấp bậc Trúc Cơ, chặn đường đám người Lưu Ngọc.
Phản ứng của các tu sĩ Trúc Cơ Bạch gia khác cũng không chậm, pháp khí nhao nhao thay đổi phương hướng, không muốn để cho ý đồ của đối phương thành công.
Tất cả họ đều biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cho nên lúc này đây bọn họ đều lấy ra hơn phân nửa thực lực.
Bạch Thái Hoàng thì càng dốc hết toàn lực, trong sự rực cháy của ngọn lửa cừu hận, nàng ta chẳng những dùng tinh thần khống chế hai Linh thú mà còn đồng thời sử dụng ba kiện pháp khí cực phẩm.
Bởi vì tiêu hao pháp lực quá nhiều, sắc mặt nàng ta hơi tái nhợt.
Trán, hai gò má, chóp mũi, những giọt mồ hôi tụ lại với nhau, dọc theo làn da trắng như tuyết chảy đến thông đạo giữa hai ngọn đồi, chảy đến vùng đất tối tăm không thể đoán trước được.
“Rầm rầm.”
“Keng keng keng.”
“Grào.”
Pháp khí, pháp thuật va chạm vào nhau phát ra những tiếng nổ lớn như sét đánh, từng trận dư âm khuếch tán ra xung quanh.
Nếu như phàm nhân yếu ớt nghe được tiếng động này ở cự ly gần thì chắc chắn sẽ thất khiếu chảy máu mà chết, nếu như bị dư âm của trận đấu pháp ảnh hưởng, vậy thì chắc chắn sẽ tan thành mây khói, thi cốt cũng sẽ không còn.
Bên phía Bạch gia chỉ có sáu tu sĩ Trúc Cơ, mà bên Lưu Ngọc lại có mười hai người, chênh lệch giữa hai bên là gấp đôi.
Dưới tình huống tu vi của hai bên không chênh lệch lớn, đây chính là sự chênh lệch vô cùng lớn về thực lực, cho dù sáu người Bạch gia toàn lực ngăn cản, đám người Lưu Ngọc cũng đang dần dần tiếp cận được trụ sáng màu xanh trong phạm vi năm trượng.
“Grào.”
Tiếng gầm này hơi thiếu khí thế, đấu pháp trong thời gian dài, Thanh Vũ Tước và Phong Thanh Lang đều đã bị thương nặng, trên thân thể của yêu thú có rất nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Mặc dù thân thể của yêu thú mạnh mẽ, nhưng cuối cùng cũng là máu thịt, chúng cũng sẽ mệt mỏi, cũng có thể bị thương.
Thời gian trôi qua, Lưu Ngọc, Giang Thu Thủy, Nhan Khai và mười ba người khác cuối cùng đã đến gần trụ sáng màu xanh trong phạm vi ba trượng, các pháp khí đã ngăn chặn toàn bộ công kích không một kẽ hở.
Mà lòng của sáu tu sĩ Trúc Cơ Bạch gia cũng dần dần trầm xuống.
“Được rồi.”
Lưu Ngọc dừng bước, tay trái sờ vào túi trữ vật bên hông.
Thần thức hắn khẽ động, một tấm phù lập tức xuất hiện trên tay hắn.
Lá phù đen nhánh, những đường nét màu bạc nhàn nhạt, còn có hàng chục những ký hiệu tượng trưng cho Âm Dương Ngũ Hành.
Chính là Phá Cấm phù!
Với kiến thức hiện tại của Lưu Ngọc, hắn chỉ có thể biết được nhiều đến như vậy mà thôi, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng lá phù của hắn.
Mặc dù dư âm của trận đấu pháp trên chiến trường và tiếng sấm không dứt bên tai, nhưng nó cũng không hề ảnh hưởng đến hắn.
Lưu Ngọc bĩnh tĩnh tập trung, sắc mặt nghiêm túc, hắn dựa theo lời dặn dò của các vị trưởng lão, trên tay chậm rãi vững chắc bấm pháp quyết.
Sau hai hơi thở, ngón tay hắn hợp lại chỉ vào một điểm trên lá Phá Cấm phù đen nhánh, pháp quyết và pháp lực cùng nhau rót vào lá phù để mở khóa phong ấn.
Trong nháy mắt, Phá Cấm phù đã có phản ứng.
Lá phù đen nhánh bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, hơn nữa còn dần dần tỏa sáng chói mắt, bao phủ lấy bản thể của lá phù.
Lục, vàng, vàng kim, lam, đỏ.
Nhìn từ xa, nó trông giống như một Quang Cầu có kích thước bằng một trái bóng rổ, tỏa ra một loại khí tức hỗn loạn và cuồng bạo khiến người ta sợ hãi.
“Đây chẳng lẽ là…”
Trong lòng Lưu Ngọc đột nhiên xuất hiện một suy đoán mơ hồ, nhưng lúc này hắn không có thời gian để chậm trễ.
Hắn không chút do dự, dùng thần thức tập trung vào điểm yếu của trận pháp mà Thiệu Văn Ngạn đã nói, đồng thời hắn khống chế sức mạnh của Quang Cầu ngũ sắc để đánh vào vị trí đó.
Trong vô thanh vô thức, Quang Cầu đã bắt ra một chùm sáng ngũ sắc dài khoảng nửa thước, gần như ngay lập tức đã chạm đến lực cản do thần thức neo giữ, chạm đến trụ sáng màu xanh.
Sức mạnh trong Phá Cấm phù nhanh chóng được rót vào trong đó.
“Không tốt!”
“Là Phá Cấm phù!”
Sáu vị Trúc Cơ bên phía Bạch gia nhận ra Phá Cấm phù, sắc mặt lập tức đại biến, nhất là bốn vị trưởng lão Bạch gia, mắt bọn họ càng như muốn nứt ra.
Vào thời khắc sinh tử, bọn họ bất chấp tất cả, không hẹn vào cùng xuất ra những thủ đoạn cuối cùng đè dưới đáy hòm, ý đồ ngăn cản Phá Cấm phù phát huy tác dụng.
Thanh Vũ Tước, Phong Thanh Lang cũng liều mạng nhào đến đám người Lưu Ngọc, chúng mang theo khí thế thảm thiết, một dáng vẻ muốn liều mạng.
Con rối nhị giai không quan tâm đến sự công kích của pháp khí cực phẩm, không quan tâm đến nguy cơ bị hư hại, nó phun ra một chùm sáng to bằng miệng chén, dự định làm chệch hướng chùm sáng ngũ sắc.
Những lá phù nhị giai trung thượng phẩm mà bình thường bọn họ luyến tiếc sử dụng cũng liên tục được xuất ra, hóa thành Kim Phong, Kim kiếm, Hỏa Điểu, Lôi Cầu và những đạo pháp thuật nhị giai khác, uy thế vô cùng kinh người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận