Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1079. Không thể đổ trách nhiệm cho người khác



Chương 1079. Không thể đổ trách nhiệm cho người khác




Mặc dù Thánh Hỏa lệnh có thể khiến những khôi lỗi thủ hộ nhị giai không coi họ là người xâm nhập, nhưng mỗi khôi lỗi tam giai đều sẽ có một trận pháp khống chế đơn độc, có hiệu quả hay không thì vẫn khó nói.
Mà bí cảnh còn sót lại từ sự hưng thịnh của Thánh Hỏa Giáo, khôi lỗi tam giai cũng đã tồn tại, đồng thời số lượng cũng không ít.
Bảy người tự nhiên phải cẩn thận từng li từng tí, không thể lấy tính mạng ra đùa.
"Tổng cộng bí cảnh chia ra thành ba tầng."
Nói đến đây, bảy người dừng bước chân lại, đi tới một ngã tư, bên trái bên phải đều có khôi lỗi thủ hộ.
Lời nói của Đường Thiên Bảo dừng lại, tính ra phạm vi cảm ứng của khôi lỗi, rồi lặng lẽ nhảy lên vượt nóc băng tường.
Đợi sáu người phía sau đều vào chỗ, hắn ta mới tiếp tục mở miệng giới thiệu.
Nhục thân của tu tiên giả Trúc Cơ kỳ đã không còn là nhục thể bình thường, cho nên thoáng mượn lực nhảy lên cao mười mấy trượng cũng không đáng kể, bảy người cũng đã coi việc giẫm lên những tòa kiến trúc này như giẫm trên đất bằng.
Lưu Ngọc đi sát bước chân của ba người phía trước, khoảng cách chưa đến hai trượng, ghi nhớ không sai một chữ những tin tức mà Đường Thiên Bảo nói ra về bí cảnh.
Ở khoảng cách này, nếu hắn lựa chọn đánh lén, có khả năng rất lớn là tiếp xúc được với một người.
"Có lẽ, lúc Đường Thiên Bảo nói được kha khá tin tức là đến lúc mình có thể quả quyết chém giết những người này, đoạt Thánh Hỏa lệnh vào trong tay?"
Giữa những trận vượt nóc băng tường, trong mắt Lưu Ngọc lóe lên vẻ khó hiểu, dâng lên một suy nghĩ to gan.
Với thực lực bây giờ của hắn, nếu đánh lén thì hắn vẫn nắm chắc là có thể chém giết được bất kỳ người nào trong ba người phía trước, sau đó công kích năm người còn lại và trở ra.
Thủ đoạn hèn hạ một chút nhưng chỉ cần có thể đạt được mục đích thì hắn không để ý mà sử dụng.
Chẳng qua Lưu Ngọc cân nhắc lại, cuối cùng vẫn tạm thời bóp tắt ý nghĩ này.
Mặc dù ngày xưa hành vi của Đường Thiên Bảo rất thẳng thắn, nhưng mọi chuyện quan trọng như vậy, không ai biết hắn ta có thể xuất ra thủ đoạn nào đó vào lúc mấu chốt nhất hay không.
Dù sao biết người biết mặt không biết lòng, lúc này cũng không có cách nào nghiệm chứng tin tức là thật hay giả.
Vẫn nên đi theo những người này thì ổn thỏa hơn, đợi đến khi đến được vị trí Tam Nguyên quả hoặc là đúng thời cơ thích hợp lại động thủ cũng không muộn!
Lưu Ngọc cẩn thận lắng nghe, tốc độ nói của Đường Thiên Bảo rất nhanh, chẳng qua chỉ mới hai mươi mấy hơi thở, đã giới thiệu được đại khái tình huống của bí cảnh.
Dựa theo lời hắn ta nói thì toàn bộ bí cảnh được chia thành ba tầng.
Tầng thứ nhất và tầng thứ hai, là nơi chứa lượng lớn tài nguyên vào lúc Thánh Hỏa Giáo thịnh vượng nhất, chẳng qua mỗi loại tài nguyên đều có trận pháp, cũng như các loại khôi lỗi thủ hộ.
Nếu không có Thánh Hỏa lệnh mở ra, cũng chỉ có thể dựa vào vũ lực để phá giải.
Về phần tầng thứ ba, chính là toàn bộ hạch tâm của bí cảnh, Đường Thiên Bảo cũng chỉ nói qua dăm ba câu, dường như không hề muốn nói thêm.
Sắc mặt Lưu Ngọc bình thản, nhưng trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái.
Chẳng qua lúc này mà hỏi thăm thì quá đột ngột, cho nên hắn cũng không mở miệng, dù sao đến cuối cùng cũng sẽ lộ ra đáp án mà thôi.
Về phần mình có thể đi tới điểm cuối cùng hay không thì Lưu Ngọc tin tưởng không có gì xảy ra.
"Cộc", "Cộc".
Trên mái hiên đã hơi mục nát vang lên những tiếng bước chân rất nhỏ.
Mặc dù đã thu liễm tất cả, nhưng sáu người bọn họ dù sao cũng không giống Lưu Ngọc, người có thể khống chế lực đạo của bản thân một cách tinh vi.
Không thể tránh khỏi vẫn tạo ra chút động tĩnh nhỏ.
Chẳng qua may mắn chính là bảy người nằm bên ngoài phạm vi cảm ứng của những khôi lỗi kia, cho nên dù có chút động tĩnh nhỏ cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới cục diện.
Như vậy sau khi đi từ từ vào được một lúc, mới trở lại nền đá trên đất, Đường Thiên Bảo khoát tay, bảy người dừng lại trước một tòa tháp cao.
Nhìn từ ngoài vào, tòa tháp này cao lớn hiện lên màu xanh đen, có tổng cộng bảy tầng, dường như được xây dựng bằng vật liệu gỗ.
Chẳng qua khi ánh mắt Lưu Ngọc quét qua, lập tức biết cái tháp này tuyệt đối không phải là kiến trúc bình thường.
Kiến trúc bình thường sao có thể trải qua thời gian ba ngàn năm mà không bị mục nát?
Ít nhất cũng là được xây từ Linh mộc, hơn nữa còn được xử lý đặc biệt, còn có phù văn, trận pháp gia trì, mới có thể giữ mãi vững dáng vẻ ban đầu.
Sau khi nhìn qua một lượt, tháp này cao chừng hai mươi mốt trượng, mỗi tầng cao khoảng ba trượng.
Không giống với những tòa kiến trúc mục nát xung quanh, dĩ nhiên cũng có những vết tích xưa cũ, nhưng không hề xuất hiện vẻ mục nát.
"... Tháp."
Bảng hiệu vuông vức, dường như không có trận pháp nào gia trì, vết tích của hai chữ kia đã mơ hồ không rõ, chỉ có một chữ "Tháp" ở cuối cùng là còn miễn cưỡng nhìn ra được.
Bên cạnh cửa vào tháp này có một khôi lỗi to lớn xoay xung quanh, xem ra chắc là khôi lỗi thủ hộ.
Lưu Ngọc nhìn kỹ, ánh mắt không khỏi hơi ngưng tụ, trong lòng sinh ra cảm giác tim đập mãnh liệt.
Đây là khôi lỗi hình rắn, so với con người nhỏ bé thì chỉ với thân hình của nó cũng đã cao bảy, tám trượng.
Nếu toàn thân hoàn toàn giãn ra, có lẽ ít nhất cũng vài chục trượng.
Một khớp rồi lại một khớp tạo thành thân thể nó, hai cái răng nanh to lớn, cùng với cái đầu bề ngoài màu xanh đen như cái búa lớn.
Dù đang trong trạng thái mê man, khí tức của khôi lỗi hình rắn này tản ra vẫn khiến bảy người như rơi vào trận chiến lớn, cảm thấy cực kỳ bất an.
Không hề nghi ngờ đây chính là một khôi lỗi tam giai, có chiến lực cấp bậc Kim Đan! Hết chương 1079.



Bạn cần đăng nhập để bình luận