Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 890. Trác Mộng Chân bại(2)

Chương 890. Trác Mộng Chân bại(2)
Chương 890: Trác Mộng Chân bại(2)
Trong lúc tung hoành bay lượn đều mang uy năng cực lớn!
“Vẫn chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, lại có loại thực lực này, trách không được người này lại trấn định như thế.”
“Chỉ có điều chỉ dựa vào đây, vẫn còn kém xa!”
Mắt thấy khí thế hỏa diễm điểu hung hăng lao tới, Trác Mộng Chân chẳng những không cảm thấy sợ hãi, khóe miệng còn như lộ ra một tia đùa cợt.
Tu tiên giả dựa vào các loại khác biệt căn cơ, pháp khí, công pháp, pháp thuật, cho dù ở trong cùng một cảnh giới, thực lực cũng khác biệt rất lớn.
Mắt thấy Lưu Ngọc thúc giục Linh khí thượng phẩm có uy năng kinh người như vậy, tất nhiên Trác Mộng Chân cũng cho rằng hắn tu luyện công pháp thương phẩm.
Chỉ có điều nàng cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao “Thanh Dương lão ma” thanh danh vẫn còn đó, sao có thể là một tu sĩ Trúc Cơ bình thường được.
Nhưng đối phương tu luyện công pháp thượng phẩm có có Linh khí thượng phẩm, nàng cảm giác không phải vậy sao?
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh.
Dường như ngay vào lúc Ly Huyền kiếm biến ảo thành hỏa diễm điểu, trong nháy mắt Trác Mộng Chân cũng xuất thủ cùng lúc đó.
Chỉ thấy phi đao băng tinh màu lam trong tay nàng biến lớn, mắt trần có thể thấy toát ra từng sợi hàn khí, sau đó bắn ra nhanh chóng.
Nhanh chóng biến ảo thành một con băng mãng màu lam, thẳng tắp nghênh đón hỏa diễm điểu tới.
Vậy mà cũng là Linh khí hóa hình!
Ở trên uy thế, băng mãng màu lam còn hơn một bậc.
Điều này cũng không kỳ quái, dù sao đối phương cũng cao hơn Lưu Ngọc trọn một tiểu cảnh giới, đã gần với Trúc Cơ đỉnh phong, mà tu luyện cũng là công pháp thượng phẩm.
Phát giác được uy thế khác biệt do hai kiện Linh khí tỏa ra, trên mặt Giang Thu Thủy bất động thân sắc, nhưng lo lắng trong lòng càng sâu hơn, nhanh chóng truyền âm cho Lãnh Nguyệt Tâm.
Hạ quyết tâm nếu lúc sau có bất lợi, liền lập tức không quản đến võ đức, dù sao đối thủ cũng là tu sĩ Hợp Hoan Môn, tất cả mọi người nhất trí như vậy.
Mà tu sĩ của Trác Mộng Chân bên trong vòng bảo hộ kim sắc, cảm nhận được uy thế khác biệt của hai kiện Linh khí, tâm tình lại càng thoải mái hơn, lòng tin đối với Trác Mộng Chân cũng vững hơn.
Chiếm lĩnh mạch khoáng Lưu Kim Thạch đó là một công lao không nhỏ, đến lúc đó trong tông môn nhất định có ban thưởng xuống.
Dù sao mình quyết đấu sinh tử, bọn họ tất nhiên cảm thấy cao hứng.
Hai kiện Linh khí một lam một hồng, đều sử dụng Linh khí hóa hình biến ảo thành dáng vẻ yêu thú, nhìn qua sinh động như thật.
Chỉ là chi tiết vẫn có chút khác biệt.
Nhưng những râu ria này không đáng kể, không ảnh hưởng chút nào đến uy năng của Linh khí.
“Ầm ầm.”
Hỏa điểu và băng mãng không lời nào đã lao vào tranh phong, đánh nhau kịch liệt.
Tiếng ầm vang khắp mạch khoáng, dư ba tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, khiến cho bụi đất giữa sân tứ tán, tình cảnh có chút khó quan sát rõ ràng.
Đến trước người hai người thì bị vòng bảo hộ triệt tiêu, đến ngoài trăm trượng thì đã không còn ảnh hưởng nhiều, bị mấy tên tu sĩ Trúc Cơ chống bình chướng lên dễ dàng ngăn cản.
Dưới một kích lập tức phân cao thấp.
Hai con yêu thú Linh khí biến ảo đều thối lui về phía sau, nhưng rõ ràng là hỏa diễm điểu thối lui xa hơn chút, hỏa diễm lượn lờ cũng mờ đi một chút.
Chỉ có điều loại va chạm mức độ này, ngay cả làm đồ khai vị cũng chẳng đáng, hai bên vẫn còn cần thời gian thăm dò.
Pháp lực nhất chuyển, hỏa diễm điểu lập tức khôi phục như ban đều, lại tiếp tục bắn ra, tiếp tục va chạm với băng mãng.
“Ầm ầm ầm.”
Chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở, hai kiện Linh khí đã giao phong hơn mấy chục lần, đa số là Ly Huyền kiếm rơi vào hạ phong.
Chỉ có điều Ly Huyền kiếm cũng không có dấu hiệu bị thua, phi đao băng tinh màu lam muốn phá ra khỏi phong tỏa của Ly Huyền kiếm, không phải là điều có thể làm được trong thời gian ngắn.
Trác Mộng Chân thấy một màn này, lại lộ ra vẻ tươi cười, sự tình đang chuyển biến theo phương hướng mà nàng mong muốn.
Mắt thấy muốn hoàn toàn đánh tan phong tỏa của Ly Huyền kiếm, công kích được bản thể của Thanh Dương, còn cần một khoảng thời gian không ngắn.
Nhưng nàng cũng không có ý định dông dài như thế.
Nàng muốn dùng thủ đoạn lôi đình đánh bại đối phương, hung hăng chấn nhiếp những tu sĩ Nguyên Dương Tông này, khiến cho chuyện mạch khoáng Lưu Kim Thạch không dậy sóng lần nữa.
Dường như chỉ trong nháy mắt ý nghĩ này lướt qua, Trác Mộng Chân lại lần nữa lấy ra từ trong túi trữ vật một kiện Linh khí thượng phẩm, biến ảo thành một con Thanh Lang ẩn hiện kim quang, hung hăng đánh về phía đối phương.
Dường như muốn một kích hạ thủ!
Thần thức Lưu Ngọc chú ý đối phương từng giây từng phút, tất nhiên có thể thấy động tác vừa rồi của đối phương.
Nhưng đối mặt với Thanh Lang nhanh chóng đánh tới, hắn vẫn không có chút vẻ mặt hoảng loạn nào.
Chỉ thấy hắn không chút hoang mang, lấy ra một vật hình nón từ trong túi trữ vật, rót pháp lực vào rồi vung ra.
Hình nón đen kịt sau khi rời khỏi tay thì hóa thành một sợi u mang, mang theo từng tia sắc bén mà tiến đến nhanh chóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận