Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 879. Tranh luận trong động phủ(2)

Chương 879. Tranh luận trong động phủ(2)
Chương 879: Tranh luận trong động phủ(2)
Những thế lực Yến quốc này vừa mới quy thuận, cùng hỗ trợ nhau ngăn cản, lại có tên tuổi của tông môn, không sợ bọn họ không theo.
Về phần Trác Mộng Chân có thực lực mạnh nhất Hợp Hoan Môn, Lưu Ngọc cũng có đủ tự tin có thể đối phó.
Có Linh khí cực phẩm Xích Viêm Tháp trong tay, có thể đường đường chính chính sử dụng, so với tu sĩ không có Linh khí cực phẩm thì ưu thế quả thực rất lớn.
Trong lòng xuất hiện mấy suy nghĩ, sau khi cân nhắc ưu khuyết điểm của hai bên, Lưu Ngọc quyết định dùng thái độ mạnh mẽ quán thực hiện đến cùng.
Mình lĩnh đội, tu sĩ Yến quốc tử thương trên địa bàn nhiều như vậy, không có một tấc nào là thừa thãi!
...
Một đạo độn quang đỏ rực bay đến từ phía chân trời, lặng yên không một tiếng động tiến vào trong phường thị Vĩnh Thái, ở trước động phủ có phẩm giai cao nhất, Linh khí nồng nặc nhất hạ xuống.
Lưu Ngọc dưới tình huống không kinh động bất kỳ tu sĩ nào, trở về dưới động phủ, sau đó đưa tin cho đám người Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm, để cho các nàng an bài phiên trực cho hai tên tu sĩ Trúc Cơ, tăng cường giám sát với phường thị.
Mặc dù thông qua ký ức của nữ tu họ Cao, biết được nội ứng chỉ có một mình Tiêu Sùng, nhưng lại bại lộ ra sự yếu kém của lực lượng tuần tra, phương diện này không thể không chú ý.
Hai tu sĩ Trúc Cơ giám sát lẫn nhau, an bài như vậy đã tương đối ổn thỏa.
Về phần một chút oán khí, chỉ cần mình không xuất hiện vấn đề, cộng thêm cuộc chiến đã đến giữa đoạn sau, tin tưởng không có gì đáng ngại.
Lưu Ngọc nằm lại trên ghế bành, gọi thị nữ ca hát, lại ngâm một bình linh trà, tiếp tục lấy điển tịch chế phù ra lật xem.
Lẳng lặng chờ đợi, tu sĩ phái ra đi thương lượng đã mang tin tức về.
...
Một ngày sau, động phủ trong phường thị Vĩnh Thái.
Lúc này đội ngũ tu sĩ Trúc Cơ đã tề tụ ở đây, chia làm hai hàng ngồi ở hai bên đại sảnh.
Một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, thần sắc có chút mệt mỏi, đang nhút nhát đứng ở giữa, rất cung kính nói gì đó.
“Khởi bẩm Thanh Dương lĩnh đội và các vị tiền bối, đội ngũ Hợp Hoan Môn từ chối không thừa nhận mạch khoáng Lưu Kim Thạch đều là của bên ta.”
“Đồng thời ngang nhiên tuyên bố là bọn họ đoạt lại từ trong tay của Bạch Vân Quan, đương nhiên là đồ vật của bọn họ.”
“..”
“Thái độ của đối phương vô cùng phách lối, vãn bối đi lần này đã nhận rất nhiều khó dễ và nhục nhã, nhưng nghĩ vì đại cục, cũng không xảy ra xung đột với đối phương.
“Trên đây chính là tình hình chuyến đi lần này của ván bối, xin chư vị tiền bối minh xét.”
Tên tu sĩ này nói xong, lại xoay người thi lễ về phía chủ vị một cái.
“Không tồi, vất vả cho ngươi rồi.”
“Theo lời ngươi nói chúng ta đã biết rồi, xuống dưới lĩnh thưởng đi.”
Lưu Ngọc phất tay, để tên tu sĩ Luyện Khí kỳ đi thương lượng này lui ra,
Về phần người này nói tới chịu nhục, là nghĩ vì đại cục hắn đã tự động gạt bỏ.
Với ân oán của Nguyên Dương Tông và Hợp Hoan Môn, lần này đi nếu như không chịu nổi nhục nhã, chỉ sợ đã là một cỗ thi thể.
Đợi sau khi tên tu sĩ này xuống dưới, sắc mặt của Lưu Ngọc hoàn toàn lạnh xuống, mười sáu tu sĩ Trúc Cơ vẫn đang ngồi ở dưới đó, hắn trầm giọng nói:
“Đội ngũ Trác Mộng Chân đi xâm chiếm mạch khoáng Lưu Kim Thạch, chư vị muốn xử lý chuyện này như thế nào? Chúng ta cần phải đối phó như thế nào?”
“Các vị đạo hữu cứ nói thoải mái, Lưu Ngọc rửa tai lắng nghe.”
Dính đến giao phong của hai tông môn, khả năng phá hủy liên minh của ngũ tông, cho nên bên trong tòa nhà chư vị tu sĩ mắt nhìn mũi mũi nhìn môi, không ai dám tùy tiện tỏ thái độ.
Động phủ trong lúc nhất thời yên tĩnh lại, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Lưu Ngọc mắt thấy tình cảnh này, trong lòng khẽ lắc đầu có chút thất vọng.
Nếu như đặt ở tiền viện, Thôi Lượng và Tiêu Sùng nhất định sẽ lập tức nhảy ra tỏ thái độ, hài người này thích nhất là thể hiện, cũng biết đoán ý của mình nhất.
Đáng tiếc, một người chiến tử, một người đã trở thành nhiên liệu cho ma hỏa.
Không có hai tu sĩ chuyên vuốt mông ngựa, trong lúc nhất thời quả thực có chút không quen.
“Đội ngũ Trác Mộng Chân lần hành động này tổn hại nghiêm trọng lợi ích của chúng ta, lão hủ cho là nên mạnh mẽ đánh trả.”
“Nếu như chúng ta không cùng nhau đánh trả, chỉ sợ là đối phương sẽ được một tấc lại tiến thêm một bước!”
Vi Quang Chính đứng dậy, hướng Lưu Ngọc chắp tay nói, thái độ của người này khá là cường ngạnh.
“Không ổn, không ổn.”
“Hiện tại chính là thời kỳ mà ngũ tông liên hợp, nếu như chúng ta xảy ra xung đột quy mô lớn với đối phương, chỉ sợ có chút không thích hợp.”
“Nói không chừng sẽ còn nhận trách phạt từ tông môn.”
“Lão phu cho rằng, trước cứ báo cho thượng tông, chúng ta đợi mệnh lệnh rồi làm việc cho thỏa đáng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận