Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1298. Cơ hội đột phá!(3)



Chương 1298. Cơ hội đột phá!(3)




Dù sao nó có thể nâng cao hiệu quả ôn dưỡng, đồng thời đẩy nhanh tốc độ phát huy uy lực của pháp bảo, loại công hiệu này luôn luôn khiến hắn khó mà từ chối.
Để hoàn hảo, Lưu Ngọc lựa chọn một số linh tài phụ trợ tốt nhất, không có lý do gì lại mặc kệ “Kim Ô phấn” không dùng.
“Xèo.”
Trong đầu Lưu Ngọc bỗng có suy nghĩ thoáng qua, Lạc Nhật Kim Hồng thương liền bắn ra, hóa thành một luồng ánh sáng lấp lánh màu vàng không ngừng lấp lóe trong phòng.
Bởi vì Huyết Luyện chi pháp trước đây, cây thương này đã thiết lập một liên hệ yếu ớt, đến bây giờ vẫn có thể được cảm ứng một cách mơ hồ.
Hơn nữa, hắn dùng đan hỏa tự tay luyện chế, cho nên cho dù không trải qua tế luyện, hắn cũng đã cùng Lạc Nhật Kim Hồng thương có một chút xíu liên hệ, lúc này đã có thể điều khiển đơn giản.
“Xì.”
Sau một hồi làm quen, pháp bảo được thần thức Lưu Ngọc khống chế dừng lại trước cửa đá.
“Loạch xoạch.”
Mũi thương nhắm ngay cửa đá, mặc dù chưa thực sự chạm vào nhưng khí tức bén nhọn cũng khiến cho những đá vụn rơi xuống.
Bởi vậy có thể nhìn ra độ sắc bén của bảo vật này, nhưng đây vẫn là bởi vì nó chưa kích phát thuộc tính của chính mình.
“Rất tốt, lực sát phạt quả nhiên rất mạnh mẽ, đã đạt đến mức độ mình mong đợi.”
Lưu Ngọc hài lòng khẽ gật đầu, cầm Lạc Nhật Kim Hồng thương, ngồi xếp bằng tại chỗ rót pháp lực vào, bắt đầu tế luyện.
Bởi vì Huyết Luyện chi pháp, hơn nữa cây thương này không có khí tức pháp lực dị chủng của các tu sĩ khác, nên tế luyện diễn ra cực kỳ suôn sẻ.
Chỉ trong nửa giờ, tế luyện đã hoàn thành.
Đến lúc này, Lưu Ngọc đã có thể phát huy chín phần uy lực của Lạc Nhật Kim Hồng thương, sau này mài giũa một phen, phát huy mười phần sẽ dễ như trở bàn tay.
Chẳng qua sau khi hoàn thành tế luyện, hắn vẫn không dừng lại, ngược lại chuyển sang một loạt pháp quyết huyền ảo khác.
Pháp bảo bản mệnh!
Lưu Ngọc muốn thuận thế đem Lạc Nhật Kim Hồng thương tế luyện làm pháp bảo bản mệnh, bắt đầu từ hôm nay bồi dưỡng tăng lên uy lực.
Chỉ trong mười mấy hơi thở ngắn ngủi, mấy trăm đạo pháp quyết được đánh ra, liên tiếp không ngừng rơi xuống cây thương vàng nhạt.
Sau đó, hắn điểm vào ngực mấy cái, lần nữa ép ra ba giọt tinh huyết, dung nhập vào trong thân thương.
Pháp bảo bản mệnh sở dĩ gọi là pháp bảo bản mệnh, đương nhiên là bởi vì nó có liên hệ thần kỳ tu sĩ, chỉ dựa vào tế luyện pháp lực căn bản không thể đạt được hiệu quả ấy, cho nên cần phải dùng tinh huyết.
Thành lập một liên hệ sâu sắc hơn lạc ấn của thần thức.
Theo pháp quyết được đánh ra, lần nữa dùng tinh huyết tế luyện, Lưu Ngọc có thể cảm nhận được giữa mình và Lạc Nhật Kim Hồng thương hình thành một mối liên hệ vô cùng chặt chẽ.
Giống như cây thương này không phải là một pháp bảo, mà là tay chân của mình!
“Sau mấy chục năm bận rộn, cuối cùng cũng luyện thành pháp bảo bản mệnh, từ đó đã có bảo vật bảo vệ của riêng mình.”
Lưu Ngọc đứng dậy khẽ mỉm cười.
Nhưng sau khi niềm vui luyện thành pháp bảo bản mệnh qua đi, hắn liền cảm thấy toàn thân nổi lên từng đợt suy yếu, trước mắt hơi chuyển sang màu đen.
“Đây là triệu chứng tinh huyết hao tổn quá lớn.”
Lưu Ngọc nói cho Đỗ Minh nghe nguyên nhân.
Tổng cộng chỉ có hai mươi tám giọt tinh huyết, trước sau tổn thất mười hai giọt, tức là mất gần một nửa.
Xuất hiện một ít trạng thái tiêu cực, không có gì lạ.
Nếu không nhờ khả năng chống chọi tốt với trạng thái tiêu cực của “Tinh Thần Chân Thân” thì tu sĩ đã ngất từ lâu rồi, chứ đừng nói là kiên trì đến khi luyện chế xong pháp bảo.
“Dung Huyết đan.”
Lưu Ngọc liên tiếp nuốt ba viên Dung Huyết đan, không để ý đến luyện hóa nữa, trở về phòng ngủ chìm vào giấc ngủ say.
Hơn hai tháng ngày đêm không ngừng luyện chế pháp bảo, thân thể và tâm thần đã tiêu hao rất kinh người, cho dù hắn là tu sĩ Kim Đan cũng có phần chịu không nổi.
Phải ngủ một giấc thật ngon.
Về phần bổ sung tinh huyết, “Dung Huyết đan” sẽ tự động tan ra, cho dù không chủ động luyện hóa cũng sẽ từ từ chuyển hóa thành nguyên khí bổ sung tinh huyết.
Chẳng qua với cường độ nhục thân hiện tại của Lưu Ngọc, một viên “Dung Huyết đan” còn lâu mới đủ.
...
Một giấc này ngủ đến quên trời quên đất.
Mặt trời mọc rồi lặn ba lần liên tiếp, Lưu Ngọc ngủ ba ngày ba đêm mới chậm rãi tỉnh lại.
Việc thứ nhất sau khi tỉnh lại, chính là lại nuốt ba viên “Dung Huyết đan”, sau đó luyện hóa bổ sung tinh huyết.
“Dung Huyết đan” là đan dược nhị giai, vốn là vì bổ sung tinh huyết cho tu sĩ Trúc Cơ, nhưng Lưu Ngọc đã là tu sĩ Kim Đan, bên trong tinh huyết chứa nhiều linh khí và nguyên khí hơn.
Do đó, nếu chưa đủ “chất”, chỉ có thể nuốt thêm vài viên, dùng số lượng để bù đắp.
Cũng may Lưu Ngọc đã có dự cảm sớm muộn gì cũng cần dùng đan dược Dung Huyết đan này, nên đã chuẩn bị rất nhiều.
Không nên duy trì quá lâu trạng thái tinh huyết thiếu hụt, nếu không sẽ rất bất lợi cho tu luyện và thân thể.
Cho nên tốt nhất trước tiên bù đắp thiếu hụt tinh huyết, sau đó kết thúc lần bế quan này mới là lựa chọn tốt nhất.
Trong bảy, tám ngày tiếp theo, hắn ở trong phòng luyện công, ăn “Dung Huyết đan” giống như đường, không ngừng nuốt vào, luyện hóa.
“Phù~”
“Tinh khí thiếu hụt cuối cùng đã bù đắp được bảy tám phần, sẽ không ảnh hưởng thực lực và tu luyện hàng ngày.”
“Đã đến lúc phải xuất quan rồi.”
Lưu Ngọc lóe lên vài ý nghĩ, thở hắt ra một hơi, chậm rãi mở mắt ra.
Nhưng khi hắn đứng dậy nửa chừng, cơ thể hắn bỗng cứng đờ, động tác cũng khựng lại, trong mắt lóe lên một tia khó tin.
“Đây chẳng lẽ là thời cơ đột phá thể tu chờ đợi đã lâu?”
“Thời cơ để luyện thể đột phá đến tam giai chính là hôm nay à?”
Mới đứng dậy được một nửa, khí huyết trong cơ thể Lưu Ngọc bỗng nhiên trở nên xao động và sinh động.
Hắn phúc chí tâm linh*, dâng lên loại cảm giác này.
*Phúc chí tâm linh (福至心灵): Ý chỉ khi điều tốt lành đến thì đầu óc cũng trở nên nhạy bén.
Song hỷ lâm môn!
Hết chương 1298.



Bạn cần đăng nhập để bình luận