Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 722. Trực giác nguy hiểm

Chương 722. Trực giác nguy hiểm
Chương 722: Trực giác nguy hiểm
Hiện trường chỉ còn lại một số tộc lão của Vi gia chủ trì, còn có Vi Thiên Thông đang mời rượu ở một bàn, mà tộc trưởng Vĩ Quang Chính và hai nữ nhân của Bạch gia đã biến mất.
Không chỉ như thế, rất nhiều khách quý Trúc Cơ kỳ cũng được Vi gia mời lên đỉnh núi trong bữa tiệc.
Đũa khẽ động, đưa một khối thịt yêu thú màu sắc kim hoàng, bề ngoài cực đẹp vào trong miệng, vị giác lập tức phản ứng tương ứng. Đợi sau khi nhai nát nuốt vào trong bụng, lại uống một hơi cạn sạch một chén Linh tửu màu xanh biếc.
“Ai...”
Lưu Ngọc sảng khoái thở dài. Khánh điển lần này của Vi gia, tuy nói có mục đích khác, nhưng nó thực sự được tổ chức rất tốt. Trên bàn từng đạo linh thực tuy là hạ phẩm, nhưng tay nghề xuất sắc, hương vị quả nhiên độc nhất vô nhị. Linh khí ẩn chứa bên trong đối với một tu sĩ Trúc Cơ như hắn chẳng là gì, nhưng đối với một tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường mà nói, lại không thua một viên đan dược tu luyện không tệ.
Cho nên mới có nhiều tán tu, tiểu gia tộc chạy đến tham gia náo nhiệt như vậy, chính là muốn giành lấy một bữa Linh thực như vậy. Dù sao đối với tuyệt đại đa số tu sĩ tầng dưới chót mà nói, coi như chỉ là mấy khối Linh Thạch, cũng phải tính toán tỉ mỉ, chỉ tốn thời gian mấy ngày tới tham gia khánh điển là có thể đạt được, thấy thế nào đều là có lời.
Nếu như khánh điển đúng như mặt ngoài như thế, mục đích của Vi gia quả thực gần như đã đạt được.
“Một bàn Linh quả, Linh tửu còn có món ngon này, cộng lại nói ít cũng phải có năm mươi khối Linh Thạch, Vi gia thật đúng là ra tay hào phóng.”
Có tu sĩ trong lúc ăn uống cảm thán, nhưng động tác trên tay không chậm chút nào.
“Vi gia những năm này xác thực biến hóa không nhỏ, thêm nữa Thiếu tộc trưởng tấn thăng Trúc Cơ, đã có một chút dấu hiệu phất lên.”
Một tu sĩ thoải mái không bị trói buộc, vùi đầu đối phó món ngon trước mắt, cũng không ngẩng đầu lên thấp giọng nói.
Trong lúc ăn và uống, cũng có thể thấy các trạng thái khác nhau của con người. Có chút tu sĩ không để ý đến hình tượng chút nào, ngoạm miếng thịt lớn uống từng ngụm rượu lớn, Linh quả cũng là thoáng cắn nát rồi vội vàng nuốt vào bụng, hắn chỉ muốn ăn nhiều một chút. Về phần luyện hóa, thì chờ sau khi khánh điển kết thúc lại vận công cũng không muộn.
Sau khi Linh dược được đặc biệt điều chế xong, dược lực của Linh khí trong đó tương đối ôn hòa, cho nên không luyện hóa trong một thời gian cũng sẽ không có vấn đề gì.
Có tu sĩ thì là lướt qua liền ngừng lại, phong độ nhẹ nhàng cùng bên cạnh người nói chuyện với nhau, đối với bọn họ mà nói đây là một cơ hội kết giao với tu sĩ khác, Linh thực trên bàn không đáng giá nhắc tới.
Các yếu tố như tu vi, tính cách, Linh Thạch, v.v... dẫn đến rất nhiều tu sĩ có hành vi không hoàn toàn giống nhau.
“Vị đạo hữu này, ngươi thấy thế nào?”
Một tên tán tu nhìn Lưu Ngọc khí độ bất phàm, chậm lại động tác trong tay, hiếu kỳ hỏi.
“Có Trúc Cơ “Tiền bối” mới sinh ra, Vi gia sau này tự nhiên sẽ có biến hóa.”
Kẹp một mảnh Hỏa Linh La đưa vào trong miệng, chậm rãi ung dung uống một ngụm rượu nước, Lưu Ngọc lộ ra nụ cười thần bí, châm chọc nói.
“Nói cũng như không nói.”
Tán tu mở miệng âm thầm oán thầm, cảm thấy người bên cạnh mình thoạt nhìn bất phàm, nhưng lại thần thần bí bí.
Thấy đối phương không có ý định tiếp tục nói chuyện, hắn cũng không muốn nhiệt tình mà bị hờ hững, cho nên tiếp tục vùi đầu toàn tâm toàn ý đối phó Linh thực trước mắt.
“Sự xuất hiện của nhóm mình, nhất định sẽ đánh vỡ hòa bình của khu vực này, điểm này thêm một tu sĩ Trúc Cơ hay thiếu một tu sĩ Trúc Cơ, đều không thay đổi được đại cục.”
“Vi gia có thể tiếp tục truyền thừa, tiếp tục hưng thịnh hay không, thì phải xem bọn họ có thể đưa ra lựa chọn “Chính xác” hay không.”
Nghĩ đến đây Lưu Ngọc mỉm cười, nhưng những việc này tự nhiên không cần phải phân trần với tán tu này.
Một mặt ngụy trang thành tán tu có chút tu vi, công khai lẫn vào khánh điển ăn trái cây, một mặt âm thầm lưu ý hành tung của đám người Bạch gia, thời gian dần dần trôi qua.
......
Mặt trời ngả về phía tây, nửa người đã bị ngọn núi phía tây che khuất, sắc trời cũng dần dần lờ mờ.
Khánh điển chuẩn bị kết thúc, trên bàn chỉ còn lại có canh thừa thịt nguội, sau khi tộc lão của Vi gia nói lời xã giao, tu sĩ tham gia khánh điển bắt đầu lần lượt rời đi. Nhưng cũng có một chút tán tu, tùy ý tìm một cái góc, trực tiếp ngồi xuống vận công luyện hóa Linh thực.
Loại tu sĩ này không ít, Vi gia cũng mặc kệ bọn họ. Còn có một số tu sĩ tìm được đồng đạo “Cùng chung chí hướng”, hứng thú nói chuyện nổi lên, trong lúc nhất thời cũng không có rời đi, ngồi vào bàn vẫn nói chuyện rôm rả.
Lưu Ngọc cũng tìm một góc ngồi xuống, giả vờ vận công luyện hóa Linh thực, thực ra dùng thần thức kiểm tra tứ phương, chú ý động tĩnh của những tu sĩ được Vi gia mời tới nghị sự trên đỉnh núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận