Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 895. Rèn sắt khi còn nóng.(4)

Chương 895. Rèn sắt khi còn nóng.(4)
Chương 895: Rèn sắt khi còn nóng.(4)
Sau khi nhận thua vẫn không quên tâng bốc đối thủ.
Nếu như đối thủ quá lợi hại, như vậy mình thất bại cũng là dễ hiểu, cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Đối với sư trưởng nội môn, cũng coi như là có bàn giao, chí ít lời nói bên ngoài nghe vẫn xuôi tai.
“Đâu có đâu có.”
“Trác đạo hữu thực lực không tầm thường, Lưu mỗ chỉ là may mắn mới có thể chiến thắng mà thôi.”
Lưu Ngọc thoáng “khiêm tốn” nói, không thừa thắng xông lên làm cho đối phương mang tiếng xấu.
Chỉ là mặc dù nói vậy, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như nước, nào có chút khiêm tốn nào?
Với quan hệ của hai tông lúc đầu, hắn hoàn toàn không cần cho đối phương thể diện, nhưng bây giờ “Tiền cược” vẫn chưa tới tay, cũng miễn cưỡng hạ cho đối phương một bậc thang.
Để tránh lúc thu tiền cược, lại tự nhiên bị đâm lén.
Nói xong, Lưu Ngọc vẫy tay, thu hồi Xích Viêm tháp nâng ở trong lòng bàn tay.
“Thanh Dương đạo hữu khiêm tốn rồi.”
Sắc mặt của Trác Mộng Chân hết sức khó coi, ánh mắt liếc qua Xích Viêm tháp trong tay Lưu Ngọc, nảy ra ý nghĩ muốn “quỵt nợ”.
Chỉ có điều cân nhắc đến uy năng của Linh khí cực phẩm, còn có đối phương lúc này người đông thế mạnh, cuối cùng vẫn dập tắt ý nghĩ này đi.
“Không hổ là Lưu sư huynh, thực lực quả nhiên sâu không lường được.”
Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm, mấy người đều lộ ra ý cười, trong lòng cũng thả lỏng hơn nhiều.
Mà những tu sĩ gia nhập vào sau, lúc này cũng thở dài một hơi, có thể tránh khỏi một trận đại chiến đó là không thể nào tốt hơn.
Thực lực của hai bên không kém nhau nhiều, cuối cùng cho dù chiến thắng nhưng thương vong thảm trọng là không thể tránh khỏi.
Đối thủ lại là nhân vật nổi danh của Hợp Hoan Môn, trải qua trận chiến này, uy vọng của Lưu Ngọc trong đội ngũ chắc chắn lại cao lên một bậc.
Cũng khiến cho những tu sĩ của phường thị Vĩnh Thái mới gia nhập kìm chế lại tất cả những tâm tư khác xuống.
Đối mặt với “Thanh Dương lão ma” nắm giữ Linh khí cực phẩm, bọn họ không thể không cân nhắc một chút về việc có thể tiếp nhận hậu quả khi phản bội hay không.
Nếu như đối mặt với Linh khí cực phẩm, bản thân có thể chống đỡ được mấy chiêu.
Tựa như trên đỉnh đầu treo một thanh kiếm sắc bén, người lòng mang ý đồ xấu chỉ cảm thấy gió lạnh sau lưng.
Vừa nghĩ đến Linh khí cực phẩm lúc nào cũng có thể nhắm ngay vào mình, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lưu Ngọc không tiếp tục tung hứng với Trác Mộng Chân, loại thổi phồng lẫn nhau này chẳng có chút ý nghĩa nào, trái lại hỏi:
“Nếu Trác đạo hữu đã bằng lòng chịu thua, như vậy tiền cược đã nói trước đó, bây giờ có phải nên thực hiện rồi không?”
Lúc nói chuyện, Xích Viêm tháp trong tay chầm chậm xoay, linh quang mơ hồ, tựa như lúc nào cũng có thể phát ra một kích lôi đình.
Bất kể là lời hứa miệng nào cũng đều là nói suông, chỉ có lấy tiền cược tới tay, đưa vào túi mới là đúng lẽ.
Hắn đang sẵn rèn sắt khi còn nóng, mang theo chiến thắng chi uy, bức bách đối phương đưa ra tiền cược, tránh để đêm dài lắm mộng.
Không cho nàng quanh co hoặc có cơ hội đổi ý.
Với thực lực hiện tại của phe mình, Lưu Ngọc cũng không lo lắng đối phương sẽ trở mặt.
Cho dù trở mặt thì cũng có thực lực đủ để thong dong đối phó.
Lời vừa nói ra, phần lớn tu sĩ đang châu đầu ghé tai bàn luận đã khôi phục lại yên tĩnh, chăm chú nhìn vào Trác Mộng Chân.
Dù sao thì, lật lọng ở Tu tiên giới đã xảy ra quá nhiều.
Nhất là liên quan đến ba khu tài nguyên, lợi ích trọng yếu như vậy, trở mặt càng chẳng có gì là lạ.
“Đã đáp ứng rồi, đạo hữu xin hãy chờ một lát.”
Sắc mặt của Trác Mộng Chân vô cùng khó coi, nhưng thực lực không bằng người, vẫn không thể không lộ ra một nụ cười trên mặt.
Sau đó vòng bảo hộ kim sắc mở ra một lỗ hổng, nàng quay người đi vào.
“Thanh Dương đạo hữu, cứ cho đối phương quay về vậy sao, đối phương có thể lật lọng hay không?”
Lúc này, Giang Thu Thủy và mấy tu sĩ Trúc Cơ đi tới, Mạnh Văn Tinh mở miệng hỏi, nói ra lo lắng trong nội tâm.
Nếu như Trác Mộng Chân lật lọng, theo như hắn hiểu biết về Lưu Ngọc, sau đó sợ là không tránh khỏi một cuộc chiến sinh tử.
Đối với Thanh Dương lĩnh đội mà nói, đương nhiên không tính là nguy hiểm, nhưng đối với loại “Tiểu nhân vật” như hắn ta mà nói, lại là đại chiến sinh tử.
Nếu như có thể, ai lại bằng lòng đưa mạng của bản thân ra vật lộn đâu?
Mặc dù gia tộc ở Thanh Châu ở dưới mí mắt của Nguyên Dương Tông, nhưng mỗi người đều có tâm tư của riêng mình.
Nếu như có thể “kiếm đường sống” tất nhiên là không gì tốt hơn.
Về phần kiến công lập nghiệp, vậy cũng phải nhìn lên xem, đối phương là tu sĩ Hợp Hoan Môn ngũ tông của Sở Quốc, cũng không phải là cá tôm thối nát gì.
Xông vào càng nhanh, sẽ chết càng nhanh!
Mạnh Văn Tinh là một kẻ già đời sống gần hai trăm năm, cái gì nặng nhẹ trong lòng đã rõ mồn một, có được tính toán của riêng mình.
“Không cần lo lắng.”
“Trác đạo hữu là người thông minh, Lưu mỗ tin nàng sẽ có được lựa chọn chính xác.”
Lưu Ngọc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Mạnh Văn Tinh, chậm rãi nói.
Ánh mắt của hắn rạng rỡ, dường như có thể nhìn thấu lòng người!
Đối mặt với ánh mắt của lĩnh đội, trong lòng Mạnh Văn Tinh lộ ra một ánh mắt khác, ngượng ngùng cười một tiếng không tiếp tục mở miệng.
“Hiệu quả không tệ.”
Những nơi mà ánh mắt Lưu Ngọc quét qua, không có một ai dám đối mặt, trong lòng hắn âm thầm cười một tiếng, đối với màn “biểu diễn” vừa rồi hắn rất hài lòng với hiệu quả.
Nhưng trên mặt lại là vẻ nghiêm túc, đều ra lệnh đâu vào đấy, để mấy tu sĩ Trúc Cơ dẫn người vây quanh bốn phía mạch khoáng, đề phòng đối phương chó cùng rứt giậu.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận