Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 506. Cứu hay không cứu?(4)

Chương 506. Cứu hay không cứu?(4)
Nuốt chửng vô số nhiên liệu, lại thêm sự nuôi dưỡng của chính bản thân nó, Thanh Dương Ma Hỏa đạt đến trình độ Ma Hỏa nguyên luyện lần thứ năm, cuối cùng cũng bước đầu thể hiện sự phi thường của mình.
Dưới sự bao bọc trực tiếp của Ma Hỏa, Linh quang của hai món pháp khí cực phẩm nhanh chóng mờ nhạt, chẳng bao lâu sau, Linh quang đã vô cùng yếu ớt, sau đó hoàn toàn biến mất, biến thành hai món đồ sắt bình thường.
Mặc dù hai món này chỉ là pháp khí cực phẩm bình thường nhất, nhưng nhìn từ một góc độ khác, bây giờ sức mạnh của Ma Hỏa đã không còn bình thường nữa, chỉ cần không phải đối diện với đối thủ đặc biệt lợi hại là đã có thể dễ dàng sử dụng rồi.
Đỗ Kinh Sơn đang dốc toàn lực chống đỡ Thanh Giao kích và Ly Huyền kiếm, thấy cảnh tượng này thì trong lòng bỗng loạn, sau đó mở miệng xin tha:
“Đạo hữu có thể dừng tay lại trước không, tất cả mọi thứ đều dễ thương lượng.”
“Chỉ cần đạo hữu có thể hạ thủ lưu tình tha cho ta một mạng, tại hạ bằng lòng bỏ ra bất cứ giá nào!”
“Mấy tu sĩ như chúng ta đánh đánh giết giết còn không phải là vì tài nguyên tu tiên hay sao?”
“Tại hạ bằng lòng đưa cho đạo hữu tất cả các loại tài nguyên trong Tụ Bảo Lâu, chỉ xin đạo hữu có thể giơ cao đánh khẽ!”
Tu sĩ tìm kiếm động phủ cổ tu, ra ngoài du ngoạn, săn bắt yêu thú vân vân, quả thực là vì tài nguyên tu tiên, đa số những ân ân oán oán quả thực đều có thể dùng lợi ích để giải quyết.
Bây giờ có thể dễ dàng có được tài nguyên tu tiên của Tụ Bảo Lâu, nếu đổi lại là tu sĩ bình thường thì đã đồng ý từ lâu rồi.
Nhưng Đỗ Kinh Sơn hiển nhiên không thể ngờ được, lần này Lưu Ngọc quả thực chỉ đơn thuần là đến để giải quyết thù hận mà thôi, chứ không hề có hứng thú với những lợi ích mà gã nói đến.
Hắn có Tiên Phủ trong tay, hoàn toàn không thiếu những tài nguyên tu tiên bình thường.
Lưu Ngọc nghe được những lời cầu xin tha mạng của gã, trên mặt nở một nụ cười dữ tợn, nhưng lại không hề bị lay động, cũng không nói gì, đòn tấn công không hề có ý định dừng lại.
Giống như vị thần chết trầm lặng!
Trong lúc nói chuyện, các loại thủ đoạn của Đỗ Kinh Sơn cũng không hề dừng lại, muốn thử ngăn chặn Ma Hỏa đang lao đến.
Nhưng lúc này tuy rằng trong túi trữ vật của gã vẫn còn vài món pháp khí cực phẩm, nhưng đều là đồ cần phải mang đến Tụ Bảo Lâu để bán, chưa hề được luyện hóa, vì thế nên bây giờ hoàn toàn không thể điều khiển được.
Các loại nhị giai phù lục của gã cũng đã tiêu hao gần như cạn kiệt, nhưng nhất giai phù lục thì còn không ít, lúc này ném ra như không cần Linh Thạch, chỉ xin kéo dài được thêm một chút nữa.
Truyền âm phù cầu cứu đã gửi về cho gia tộc rồi, nơi này cách gia tộc cũng không xa, chỉ cần chống đỡ được thêm một lúc nữa, đợi đến lúc gia tộc đến rồi, sẽ có hy vọng thoát được.
Đỗ Kinh Sơn tuyệt đối không cam lòng chết ở nơi này!
Gã còn chưa kịp hưởng thụ mỹ sắc và quyền thế một cách hẳn hoi.
“Chọc đến Lưu mỗ đây thì nhất định phải trả giá!”
Nhưng mặc kệ gã có không cam lòng như thế nào, Lưu Ngọc vẫn nở nụ cười dữ dằn, không hề có chút nương tay.
Đối thủ càng đau khổ, báo thù cũng càng thành công.
Thanh Dương Ma Hỏa càng ngày càng đến gần, đồng thời sức mạnh thần thức vô hình hội tụ lại ở mi tâm, ba thanh Kinh Thần Kích đồng loạt bắn ra, nhắm chuẩn thời cơ rồi bắn về phía Đỗ Kinh Sơn.
Trong tâm trạng ân hận, không cam lòng nhấp nhô lên xuống, Đỗ Kinh Sơn cảm nhận được một thứ gì đó khác thường.
Nhưng còn chưa kịp phản ứng và suy nghĩ kĩ, Kinh Thần Kích đã coi khinh lớp phòng ngự và lá chắn của gã, cắm thẳng vào trong mi tâm của gã.
Đòn tấn công thuộc về thần thức, trừ khi là Nguyên Thần chuyên phòng ngự hoặc là pháp khí tấn công thần thức, nếu không thì những cách thức thông thường hoàn toàn không có tác dụng ngăn chặn, chỉ có thể dựa vào sức chống chọi của tự thân.
Trong cơn đau như kim châm đến từ Nguyên Thần, Đỗ Kinh Sơn trong chốc lát sơ ý, bàn tay đang không ngừng ném ra đủ loại phù lục bỗng chốc dừng lại một lúc.
Cơ hội như thế, Lưu Ngọc sao có thể bỏ qua?
Lập tức điều khiển Thanh Dương Ma Hỏa xuyên thẳng qua các loại pháp thuật cấp thấp, tránh khỏi pháp khí phòng ngự, lao vào trên tấm lá chắn của gã.
“Hỏng rồi!”
Sau ba lần chớp mắt, Đỗ Kinh Sơn hồi phục, ngay lập tức nhận thấy không ổn.
Sau đó, gã nhìn thấy Thanh Dương Ma Hỏa sắp sửa đến gần, ngay lập tức trợn to mắt, ruột gan xoắn lại, vào thời khắc sinh tử, gã đang định làm điều gì đó.
Nhưng, khoảng cách giữa hai thứ quá cần, thời gian lại quá ngắn, gã đã không còn không gian để thao tác nữa!
Tiểu Tán màu nâu và Viên Chùy màu đen đều đã bị quấn chặt, hoàn toàn không kịp để ứng cứu.
Lá chắn màu vàng giống hệt như giấy, vừa mới chớp mắt đã bị Ma Hỏa đốt thủng, sau đó lan ra như một tấm lưới rộng, bổ lên người tu sĩ ở trong lá chắn.
Nhìn ngọn lửa màu xanh càng ngày càng gần, trong cơn hoảng sợ, suy nghĩ của Đỗ Kinh Sơn lóe lên nhanh chóng, trong cơn hốt hoảng, gã nhớ đến mấy vãn bối lúc trước, chìm sâu vào trong cảm giác tự trách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận