Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1244. Lạc nhật kim hồng



Chương 1244. Lạc nhật kim hồng




Có lẽ là do đã nhận được tin tức, hiểu được đây vãn bối trong nhà cần được ‘yêu chiều’ nên thái độ của lão cũng trở nên gần gũi hơn nhiều.
"Thanh Dương đã hiểu."
Lưu Ngọc mỉm cười, khẽ gật đầu.
Hai người nhìn nhau cười thân thiện, có cảm giác như đã gặp được bạn vong niên.
Có những lời tuy không nói ra miệng nhưng đã sớm ngầm hiểu với nhau.
Sau đó Nghiêm trưởng lão dẫn đường, đi vào bảo khố trước, Lưu Ngọc thì theo sau nửa bước.
Đập vào mắt hắn là rất nhiều lồng ánh sáng màu trắng sữa, bên trong là quầy hàng đang tỏa ra ánh sáng lung linh.
Trên quầy là những món pháp bảo có hình dạng khác nhau, nhìn sơ đã biết không phải vật tầm thường.
Dù đã bị trận pháp ngăn cản nhưng Lưu Ngọc vẫn có thể dựa vào linh giác nhạy bén, cảm nhận được uy lực cường đại của những món pháp bảo này.
Ngoại trừ những món thành phẩm, trên một số quầy còn đặt hộp gấm hoặc bình ngọc.
Trong đó là các loại tài nguyên luyện chế pháp bảo muôn hình vạn trạng.
Dạng rắn, dạng lỏng, thậm chí là cả thể khí cũng đều có đủ.
Vì tránh cho vật liệu hư hao nên không thể đặt trực tiếp lên quầy, nhất định phải áp dụng vài biện pháp bảo hộ.
"Bên trái là pháp bảo, bên phải là linh tài luyện chế pháp bảo."
"Thanh Dương sư đệ cứ thoải mái lựa chọn đi. Chọn xong thì báo với lão phu một tiếng là được."
Nghiêm trưởng lão ói ra vài quy tắc đơn giản, sau đó…không có sau đó nữa.
"…"
Lưu Ngọc lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Dù hắn tự nhận là người đã ‘thấu hiểu việc đời’ nhưng thời điểm vừa bước chân vào bảo khố cũng cảm thấy bị khiếp sợ không hề nhẹ.
Bên trái pháp bảo, bên phải linh tài.
Lưu Ngọc chỉ là vội vàng quét qua đã có thể nhận ra: pháp bảo bên trái có vòng bảo hộ màu trắng sữa. Ít nhất cũng phải hơn trăm món!
Về phần bên phải thì lại càng nhiều hơn, có khoảng hơn 200 loại linh tài được vòng sáng bảo hộ.
Một trăm món pháp bảo, hai trăm loại linh tài…Nguyên Dương tông ngang tàng thế nào thì cứ nhìn vào đây cũng biết được ít nhiều.
Không hổ danh là tông môn vĩ đại, sừng sững ở Thanh Châu.
Gần như toàn bộ tài nguyên ở Thanh Châu đều bị hút hết về đây, cung ứng và nuôi dưỡng cho một tông môn.
Có gốc rễ như này, chỉ trong một thời gian ngắn tu sĩ mới bước vào Kim Đan sẽ có được chiến lực không tệ.
Mà tán tu Kim Đan hay tu sĩ Kim Đan trong mấy thế lực nhỏ, vì có được một món pháp bảo thì phải tân tân khổ khổ hàng trăm năm, thậm chí còn lâu hơn mới có được.
Thời gian trôi qua càng lâu lâu, chênh lệch giữa Nguyên Dương tông cùng các thế lực khác của Thanh châu lại càng lớn.
Vào lúc này, cuối cùng Lưu Ngọc cũng hiểu được tại sao trong dòng sông lịch sử dài dằng dặc kia lại rất ít khi thấy cảnh tông mông cỡ lớn bị các thế lực khác lật đổ. Họ thường suy sụp do giao chiến với nhau là chính.
Bất kể là về phương diện nào, bá chủ tông môn như Nguyên Dương tông đều không phải là thứ mà các thế lực nhỏ có thể so sánh được.
Coi như bọn họ sinh ra được thiên tài vạn năm có một thì căn bản là cũng không khả năng thay đổi vận mệnh này.
Cho dù là thiên kiêu yêu nghiệt thì cũng cần có tài nguyên mới trưởng thành được.
Mà tài nguyên của Thanh Châu thì vẫn luôn bị Nguyên Dương tông nắm giữa, những thiên kiêu yêu nghiệt kia căn bản là không có môi trường để trưởng thành.
Giống như câu nói: ‘ước cạn không nuôi ra giao long.’
Một khi lộ ra chút manh mối của sự uy hiếp, Nguyên Dương tông sẽ bóp chết nó từ khi còn ở trong trứng nước!
"Nhưng may mà mình được lớn lên trong tông môn, có thể hưởng thụ những cái tốt mà tu sĩ bình thường có mơ cũng không được."
Trong đâu hiện lên đủ loại suy nghĩ, Lưu Ngọc chỉ khẽ cười rồi nghiêm túc quan sát từng vòng bảo hộ.
Hắn không vội vồng đưa ra quyết định, trước cứ quát sát hết pháp bảo linh tài ở trong này một lượt rồi mới tính tiếp.
Thanh Phong kiếm, pháp bảo thuộc tính Kim Mộc.
Được làm từ Hoàn Kim Mộc vạn năm, hàn thiết dưới biển sâu…vân vân…
Phá Thiên kích, pháp bảo thuộc tính Kim.
Linh tài chủ đạo là ngân tinh hư không, hòa trộn cùng 36 loại linh tài phụ trợ khác mới luyện chế thành. Bên cạnh đó còn bỏ thêm mấy lạng Canh Kim, đặc tính là cực cùng kiên cố sắc bén.
Trên quầy đặt pháp bảo được khắc rất nhiều những hàng chữ nhỏ, là mấy lời giới thiệu về món pháp bảo này.
Lưu Ngọc nhìn lướt qua từng quầy hàng, ánh mắt không cách nào rời đi được. Trong lòng hắn không nhịn được mà sinh ra rất nhiều suy nghĩ ‘to gan’.
Đúng lúc này, giọng nói của Nghiêm trưởng lão chợt vang lên.
"Bảo khố Kim Đan là khu vực trọng điểm được trận pháp cực mạnh thủ hộ.
"Thanh Dương sư đệ, ngươi đừng thấy vòng bảo hộ chỉ có một lớp ánh sáng trắng mỏng manh mà nhầm. Cho dù là tu sĩ Kim Đan, dùng pháp bảo tấn công nửa canh giờ cũng chưa chắc đã phá được."
"Từ ngày tông môn thành lập đến nay, vị trí của mỗi loại pháp bảo hoặc là linh tài đều được ghi lại rất rõ ràng."
"Chưa bao giờ xảy ra tình huống ngoài ý muốn."
Nghiêm trưởng lão ý vị thâm trường nói.
Lão đã từng nghe người khác nói Lưu Ngọc làm việc cực kỳ to gan lớn mật.
Một số thời điểm còn đạp lên ranh giới quy tắc của tông môn, nếu không hắn cũng không thu hoạch được nhiều như vậy. Đánh giá của mọi người về Lưu Ngọc chính là ‘sát phạt quyết đoán, võ công trác tuyệt.’
Chỉ có điều, đối khi kiểu đánh giá này cũng không phải là đang khen ngợi.
Trong mắt của Nghiêm gia, pháp bảo và nữ nhân đều đã tặng không, đây chính là món tiền cược cực lớn. Nghiêm trưởng lão cũng không muốn nhìn thấy Lưu Ngọc làm ra mấy chuyện ngu ngốc.
"Nghiêm sư huynh yên tâm, Lưu mỗ hiểu rõ."
Lưu Ngọc không quay đầu lại, đồng tử hơi co rút nhưng vẻ mặt vẫn như bình thường.
Sau khi nghiêm túc nghĩ lại, hắn vẫn dập tắt suy nghĩ ‘lớn mật’ trong đầu mình.
Lưu Ngọc không cho rằng mình có thể làm càn ở nơi trọng địa như bảo khố. Nếu chỉ nhất thời xúc động, có lẽ còn không bước qua cửa của Nghiêm trưởng lão được. Hết chương 1244.



Bạn cần đăng nhập để bình luận