Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 949. Bàn bạc bí mật trong doanh trướng(3)

Chương 949. Bàn bạc bí mật trong doanh trướng(3)
“Cũng đúng. Vài ngày nữa đã đến thời gian quyết chiến, đúng là không thích hợp để giải tán các đội ngũ cũ, tổ hợp thành cái mới.”
“Hơn nữa, trên người những tu sĩ Trúc Cơ kia vẫn còn cấm chế Tỏa Linh của Lưu mỗ.”
“Tin là các đội ngũ khác cũng có những thủ đoạn khống chế tương tự.”
Lưu Ngọc nghĩ ngợi một lát rồi nhanh chóng trả lời lại. Đại ý là đại chiến sắp bùng nổ rồi, kêu các nàng nghỉ ngơi lấy sức cho thật tốt.
Sau khi trao đổi ngắn ngủi vài câu, Lưu Ngọc thu lệnh bài vào túi trữ vật.
Hắn không hề bủn xỉn Linh Thạch một chút nào, kích hoạt toàn bộ cấm chế của doanh trướng. Sau đó Lưu Ngọc lại lấy mấy món Linh khí như Xích Viêm tháp, Dung Hỏa đao, Ly Huyền kiếm ra, bắt đầu dùng pháp lực cẩn thận ôn dưỡng chúng.
Một hai ngày trước đại chiến, Lưu Ngọc không có ý định tu luyện nữa.
Một là do đại chiến có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào, nếu tu luyện tới giai đoạn mấu chốt mà phải cưỡng ép dừng lại, sẽ khó mà tránh được việc thực lực bị ảnh hưởng.
Hai là ở chỗ này, ngay dưới mí mặt nhiều tu sĩ Kim Đan như vậy thì dù có cấm chế ngăn cản nhưng với tính cách cẩn thận của mình, hắn vẫn không thể hoàn toàn yên tâm được.
Lưu Ngọc một tay nâng Xích Viêm tháp, một tay cầm Dung Hỏa đao.
Pháp lực trong đan điền bắt đầu chuyển động. Dòng pháp lực xanh biếc ở thể lỏng chậm rãi rót vào thân chúng, dùng Linh khí cọ rửa từng ngóc ngách một.
Thời gian hắn có Dung Hỏa đao là lâu nhất, mấy năm gần đây được ôn dưỡng cẩn thận nên không hề để lại chút khí tức hay pháp lực kỳ quái nào. Hiện giờ Lưu Ngọc đã có thể phát huy toàn bộ uy lực của nó.
Còn Xích Viêm tháp thì thời gian có được ngắn hơn, bên trong vẫn còn tí khí tức pháp lực của Hoa Vân Phi cứng đầu bám trụ lại khiến uy lực không thể phát huy hoàn toàn được.
Chẳng qua, với cái kiểu rảnh lúc nào lại lôi ra ôn dưỡng lúc đó của Lưu Ngọc, khí tức pháp lực khác loại kia đã giảm đi rất nhiều, muốn phát huy được chín phần uy lực cũng không thành vấn đề.
Dựa vào tính chất đặc thù của Linh khí cực phẩm, lại ôn dưỡng thêm nửa năm hay một năm nữa, chắc cũng gần đủ rồi.
Cảnh giới tu vi của bản thân cùng hai đại Linh khí, cộng thêm đủ loại bí thuật át chủ bài, Lưu Ngọc mới chính là kẻ có đủ vốn để ngồi cười nhìn thời cuộc thay đổi.
Thời gian ba canh giờ mới chớp mắt một cái đã qua, màn đêm dần buông xuống, việc ôn dưỡng Linh khí của hắn cũng đến hồi kết thúc.
Lưu Ngọc đang muốn lấy ghi chép luyện đan, tiếp tục ‘ôn cũ hiểu mới’, sửa sang lại những gì đã học được thì bên trong túi trữ vật bỗng truyền ra tiếng động.
Hắn vừa thoáng nghĩ đến, lệnh bài tông môn đã nằm trong lòng bàn tay. Lưu Ngọc đưa Thần thức vào tìm đọc tin tức trong đó.
“Quả nhiên không ngoài dự liệu.”
“Lúc đại chiến, các lĩnh đội vẫn phụ trách đội ngũ lúc trước của mình.”
Lưu Ngọc hơi cong khóe miệng, lộ ra ý cười hài lòng.
Tông môn thông qua lệnh bài, truyền lệnh xuống: Mười hai người trong tiểu đội Thanh Phong vẫn là do dẫn đội cũ quản lý.
Đội ngũ này là do một tay Lưu Ngọc kéo lên, đã hao tốn không ít tinh lực mới có được mấy ‘thuộc hạ cũ’ cho riêng mình.
Nếu cứ để bọn họ đi làm pháo hôi, tử thương hơn phân nửa thì đúng là có hơi đáng tiếc.
Bây giờ bọn họ có thể tiếp tục đi theo mình, lại được ‘sư phụ hờ’ sắp xếp, ít nhiều gì cũng có thể bảo tồn lại vài người, sau này tiếp tục làm việc cho mình.
Mà một số thế lực mới vừa vứt bỏ, dù có bình yên vượt qua cửa ải này thì cũng phải vội vàng tìm một chỗ dựa trong trông môn.
Thế thì mới có thể giữ lại được những lợi ích đã tới tay, không bị thế lực khác rình mò, nhòm ngó.
Như vậy Lưu Ngọc mới có thể giữ nguyên tầm ảnh hưởng của mình với những thế lực này.
Thu chỗ tốt thì sẽ làm việc, lập công lao sẽ được ban thưởng…hắn cũng coi như người biết thưởng phạt rõ ràng.
Tin là những tu sĩ cùng thế lực này sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất, không bỏ gần tìm xa.
Theo cảnh giới thực lực tăng lên, Lưu Ngọc cũng dần có tâm tư bồi dưỡng thế lực cho riêng mình, suy tính cho tương lai.
Hiện giờ trong đầu hắn đã có một ý tưởng chưa thích hợp lắm.
Suy tư trong chốc lát, hắn dùng tín vật tông môn thông báo tin này cho Giang Thu Thu và Lãnh Nguyệt Tâm, đồng thời yêu cầu hai người họ chỉnh đốn lại đội ngũ của mình ngay trong đêm để chuẩn bị cho trận đại chiến tiếp theo.
Chẳng qua cho dù có ý định bồi dưỡng thế lực, cũng không thể ảnh hưởng đến sự tu luyện của chính mình.
Lưu Ngọc vẫn không có ý định tự mình làm, mà vẫn định giao cho trợ thủ đi làm, bản thân thì chỉ xuất hiện vào thời khắc mấu chốt.
Thông thường, khi hạ lệnh và phân phối tài nguyên sẽ thông qua trợ thủ phía dưới là được rồi.
Mà người lựa chọn trợ thủ phụ tá đắc lực, ngoài Giang Thu Thủy ra, Lãnh Nguyệt Tâm cũng rất phù hợp.
Vị nữ tu này tu luyện công pháp ma đạo, ở bên trong tông môn không nơi nương tựa, hai năm qua biểu hiện không tệ, thích hợp thu về dùng.
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc dần dần có một dự định.
"Đây là doanh trướng của Thanh Dương sư huynh?"
"Tại hạ, Sử Tường Long, đã nghe nói sư huynh thần uy từ lâu, hôm nay chuyên tới đây bái kiến!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận