Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 98: Chờ ngươi đi cầu ta ngày ấy, ta rồi quyết định giúp ngươi (length: 7744)

Lưu Nguyệt Dung lộ vẻ khó xử không nói nên lời.
Khương Tịch Đồng không nén được vẻ tức giận, trừng mắt nhìn nàng, "Sao vậy? Mấy con tiện nhân kia hiện giờ ở đâu?"
Lưu Nguyệt Dung: "Ở bệnh viện."
Khương Tịch Đồng lại hỏi: "Ông nội và ba ta có giúp ta trút giận không?"
Lưu Nguyệt Dung lùi ghế dựa ra sau, tiện tay lấy con d·a·o gọt hoa quả trên bàn đầu giường cất vào sau lưng, nói: "Tạ ảnh đế nói các ngươi chỉ là đánh nhau, nên không bị kết tội, bọn họ hiện giờ cũng đang ở bệnh viện kiểm tra, sau đó ông nội và ba ngươi đều ở bữa tiệc, đang nhờ Tạ Cửu gia cầu xin."
Khương Tịch Đồng trợn tròn mắt, lộ vẻ không dám tin, nói: "Cầu xin? Ta bị thương thành thế này mà họ còn bận cầu xin? Ta bị đánh ngay tại bữa tiệc, theo lý bên ban tổ chức phải đứng ra đòi lại công bằng cho Khương gia chứ."
Lưu Nguyệt Dung bình thản nói: "Đúng lý là thế, nhưng ban tổ chức lần này là Tạ gia, người làm chủ là Tạ Cửu gia, những người gây chuyện kia đều đang nhờ Tạ Cửu gia can thiệp."
Khương Tịch Đồng mắt trợn trừng, tròng mắt như muốn rớt ra "Chuyện của ta cứ thế cho qua à?"
Lưu Nguyệt Dung nhún vai, nói: "Biết làm sao giờ, Tạ ảnh đế bảo các ngươi là đánh nhau."
Khương Tịch Đồng hét lên, "Là đám tiện nhân kia đánh ta trước mà."
Lưu Nguyệt Dung lắc đầu, "Nhưng ngươi mở miệng mắng người trước, trong số đó có người dùng điện thoại ghi âm, bản ghi âm hiện giờ cũng lan trên m·ạ·n·g, ngươi chửi trước, bọn họ mới đánh, sau đó ngươi cũng đánh trả dù không thắng, nhưng vẫn bị xem là đánh nhau."
Câu "dù không thắng" kia chọc giận Khương Tịch Đồng, cô ta vồ lấy cái gối bên cạnh, đập thẳng vào người đại diện.
Người đại diện thuần thục tránh được cái gối.
Khương Tịch Đồng tức không chịu được, còn muốn lấy táo, chuối, đào trong giỏ quả cây trên bàn đầu giường đập người đại diện.
Lưu Nguyệt Dung sợ bị đập trúng, bị thương còn phải tốn tiền sát trùng mua thuốc, nhanh chóng đứng dậy né tránh.
Hoa quả không quý như bệnh.
Hoa quả nát, rửa sạch vẫn có thể ăn.
Nàng mà bị thương, nặng thì còn phải khâu, may vào càng tốn kém.
Cân nhắc lợi hại, nàng biết lựa chọn thế nào.
Khương Tịch Đồng không đập trúng, nhìn hoa quả đầy đất, càng giận hơn.
Lúc cô ta điên cuồng quậy phá, kim tiêm trên tay cũng bị tuột ra, máu theo chỗ kim đâm chảy ra, nhỏ lên ga giường, làm ướt cả chăn.
Lưu Nguyệt Dung hoảng hốt chạy đi gọi y tá.
...
Tiệc sinh nhật của Tạ Thất Hải cũng không vì chuyện của Khương Tịch Đồng mà bị ảnh hưởng.
Mấy tiểu thư con nhà giàu gây chuyện kia đều được đưa đến bệnh viện, người nhà của các cô thì xì xào bàn tán chuyện này, thậm chí còn có kẻ hả hê chờ Tạ Cửu Đường tức giận.
Những người này vừa là đối tác, vừa là đối thủ cạnh tranh.
Có ai c·h·ế·t cũng có người đốt p·h·á·o ăn mừng.
Tạ Thất Hải rất lâu sau mới xuất hiện, sau khi anh lên sân khấu biểu diễn, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Khương Trà liếc nhìn Tạ Thất Hải, ánh mắt người này lộ vẻ xui xẻo, xem ra gần đây cũng bị không ít chuyện phiền toái, mọi việc không thuận lợi.
Nhất là chuyện tình cảm, đầy rẫy nguy cơ.
Sau khi Tạ Thất Hải ra mặt, rất nhiều người trên sân thay phiên nhau mời rượu, chúc mừng anh ba mươi tuổi sinh nhật vui vẻ.
Tạ Thất Hải vốn dĩ đã không vui, nghe hết tiếng "sinh nhật vui vẻ" này đến tiếng khác, càng thấy phiền muộn.
Phiền lòng vô cùng, lại thêm một đám người đến mời rượu, mà không thể không tiếp, anh uống thêm hai ly.
Đúng tám giờ, một cái bánh kem cao 1m85 được đẩy vào.
Trên bánh là hình hai người tình nhân đang nắm chặt tay nhau.
Cảnh tượng này càng khiến Tạ Thất Hải thêm đau lòng.
Anh nghi Tạ Cửu Đường cố tình, quá vô lương tâm, biết vợ anh đang đòi ly hôn mà nhất định cho làm cái bánh kiểu c·h·ế·t tiệt này, chẳng lẽ không sợ anh uống nhiều rồi khóc ngay tại chỗ?
Lại còn mời nhiều phóng viên đến chụp ảnh, chẳng lẽ sợ anh mất mặt không đủ nhanh sao?
Haiz, phiền thật, uống r·ư·ợ·u vậy.
Một cơn say giải vạn sầu.
"Sầu lại càng thêm sầu." Một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau anh.
Tạ Thất Hải quay đầu, lại không thấy ai, "Ngươi là ai? Biết đọc suy nghĩ sao?"
Khương Trà từ phía sau tấm rèm bước ra, cô sửa lại vành nón, đi tới trước mặt Tạ Thất Hải, sau đó hơi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lại xinh xắn.
Đường nét gương mặt tinh tế, da trắng như ngọc, đẹp không tì vết.
Tạ Thất Hải chưa từng gặp, nhưng lại thấy khá quen.
"Ngươi là ai?"
Tuy trên người không mặc váy dạ hội, nhưng quần áo đều là hàng hiệu, đến cả chiếc mũ nhìn như bình thường kia cũng là đồ cao cấp, người này không giống như kẻ trà trộn vào.
Rốt cuộc là ai dẫn tới? Đến dự tiệc người ta, mặc lễ phục là lễ nghi cơ bản, chuyện này không ai dạy sao?
"Tạ Thất Hải, sinh nhật là một tuần nữa, gần đây đang cãi nhau với vợ, vợ anh tên là Ô Tử Tuyết, khăng khăng muốn ly hôn với anh, một tháng trước còn chuyển về nhà mẹ đẻ, từ đó không nghe máy của anh, cũng không trả lời tin nhắn." Khương Trà từ tốn nói.
Tạ Thất Hải không dao động, mặt lạnh tanh nói: "Những chuyện này, trên m·ạ·n·g tra một chút là ra, ngươi nói mấy cái này với ta có ích lợi gì?"
Khương Trà khẽ cười một tiếng, từ từ uống một ngụm trà sữa, nhai trân châu rồi mới chậm rãi nói: "Nhưng anh hẳn muốn biết làm sao để níu kéo trái tim của Ô Tử Tuyết, cứu vãn cuộc hôn nhân của mình."
Tạ Thất Hải vừa nghe, lập tức động lòng, anh bước nhanh lên phía trước, kích động siết chặt ly rượu vang, "Ngươi có cách? Ngươi thực sự có cách? Không phải gạt ta chứ? Ngươi biết tên của ta, hẳn là biết thân ph·ậ·n của ta, nếu ngươi dám gạt ta, ta nhất định phải xé nát ngươi cho dã thú ăn."
Khương Trà không sợ nhún vai, nói: "Ta đúng là có cách giúp anh, nhưng thái độ hiện tại của anh ta không thích, đợi ngày nào anh đến cầu xin ta, ta mới quyết định xem có giúp anh không."
Khương Trà nói xong, không quay đầu lại mà bỏ đi.
Mục đích thực sự đêm nay của nàng vẫn chưa đạt được, Tạ Thất Hải chỉ là tiện thể nói mấy câu.
Vẫn chưa đến thời điểm nàng ra tay.
Tạ gia bị người ta giở trò, con cháu chết yểu, hôn nhân bất hạnh, vận xui đeo bám,...
Nàng muốn cứu Tạ Cửu Đường, ắt phải ngăn cản Tạ gia lụi bại.
Hôn nhân của Tạ Thất Hải mà bị phá hủy thì kế hoạch của đối phương cũng gần thành công, nàng phải ngăn cản trước đó, tránh cho Tạ gia trở thành "Bát Ly Thế Gia"
Nhưng bây giờ thời cơ chưa đến.
Sau khi Khương Trà đi, Tạ Thất Hải định đuổi theo tìm nàng, rõ ràng là đuổi theo sát, nhưng kết quả người vừa quẹo, anh đã không tìm được ai nữa.
Tạ Thất Hải một chút cảm giác say hoàn toàn biến mất.
Anh thậm chí hoài nghi mình có phải đã gặp ma hay không.
Khương Trà lên sân thượng, lại quay về chỗ bể bơi.
Một nam quỷ xinh đẹp mà chỉ mình nàng nhìn thấy từ dưới nước b·ò lên.
Nam thủy quỷ khó phân biệt giới tính, thân là nam nhi nhưng mang vẻ nữ nhi, môi đỏ răng trắng, tóc đen như mực, dáng người cũng vô cùng xinh đẹp.
Hắn hướng về phía Khương Trà đi tới, sau đó thành kính quỳ sạp trước mặt Khương Trà, "Đại sư, ngài thực sự có thể giúp ta tìm thấy hắn sao? Ta không cầu có được hắn, chỉ hy vọng được nhìn hắn đầu thai."
Khương Trà thản nhiên nói: "Ta chưa từng g·ạ·t quỷ."
Nam thủy quỷ cảnh giác nói: "Còn câu vừa nãy thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận