Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 286: Như thế nào không tính là có lương hẹn hò đâu? (length: 22777)

Thời gian trở lại nửa giờ trước.
Tạ Cửu Đường từ trên xe bước xuống, không thấy Khương Trà ngồi chiếc xe kia.
Hắn kết luận, tổ chương trình hẳn là đã sắp xếp tất cả khách quý ở các lối vào khác nhau.
Vị trí xuống xe của hắn và Khương Trà chắc chắn không giống nhau.
Sau đó, khi hắn chuẩn bị đi vào tìm Khương Trà, nhân viên công tác của tổ chương trình chạy tới, đưa cho hắn một tờ nhiệm vụ.
Tạ Cửu Đường liếc qua nội dung trên tờ nhiệm vụ, lại mất thêm hai phút, đến khu chợ bán hải sản.
Hắn chọn một sạp hàng của một ông lão.
Ông lão này là người địa phương, cả đời đều sống bằng nghề đánh bắt cá.
Nhưng giờ tuổi cao không thể đi đánh bắt xa bờ, nên cá bắt về không được tươi ngon lắm, không tốt bằng hải sản ở những sạp khác.
Sạp hàng của ông cũng ít khách nhất.
Tạ Cửu Đường xoay xe lăn đến, đề nghị với ông lão một giao dịch, giúp ông bán hết số cá, chỉ cần ông trả công cho hắn 100 tệ.
Ông lão thấy hắn ngồi xe lăn, tưởng cuộc sống của hắn khó khăn.
Lão nhân tốt bụng thậm chí chủ động đưa 100 tệ cho Tạ Cửu Đường, nói: “Cậu trẻ à, nếu cậu cần 100 tệ thì cầm lấy đi, ta tuy già nhưng vẫn có thể tự kiếm tiền sống tạm được.”
Tạ Cửu Đường cầm lấy tiền trong tay ông lão, xem như ông đã đồng ý đề nghị của mình.
Sau đó, hắn gọi một cú điện thoại, kêu Tạ Vinh An đến đây.
Tạ Vinh An nhận được điện thoại thì kinh hãi, suýt chút nữa không dám bắt máy.
Cuối cùng vẫn gắng gượng nghe.
Tạ Cửu Đường chỉ cho hắn một địa chỉ, bảo hắn đến.
Sau đó liền cúp máy.
Tạ Vinh An không dám chậm trễ, hỏi đường rồi trong vòng hai phút đã tới chỗ Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường bảo hắn đứng ở sạp hàng của ông lão, sau đó lấy bút lông viết lên một tấm biển quảng cáo, treo lên người Tạ Vinh An.
Chưa đầy năm phút, toàn bộ số cá ở sạp hàng của ông lão đã bán hết.
Ông lão sống ngần này tuổi, lần đầu tiên gặp chuyện buôn bán tốt đến vậy.
“Thật sự bán hết rồi sao? Tiểu huynh đệ cậu là ngôi sao lớn à? Sao nhiều cô gái thích cậu vậy?” Ông lão tò mò hỏi Tạ Vinh An.
Tạ Vinh An quay đầu lại, mặt đầy vết son môi.
Tấm biển quảng cáo trên ngực hắn vẫn chưa kịp tháo xuống.
Có một nữ sinh còn chạy đến, hô to: "Mua mười cân cá được ôm một cái có thật không?"
Tạ Vinh An sợ tới mức lập tức xé rách tấm biển quảng cáo trên ngực.
Tạ Vinh An không ngoảnh đầu lại, "Cá bán hết rồi, kết thúc phục vụ."
Nữ sinh tiếc nuối bỏ đi.
Lúc này, Tạ Vinh An còn cho rằng, 50 trong số 100 tệ mà Cửu thúc đang cầm kia là để mua vé tàu cho hắn.
Tuy rằng kế hoạch kiếm tiền này có chút hy sinh nhan sắc của hắn.
Nhưng dù sao cũng kiếm đủ tiền mua vé tàu cho cả hai người.
Đã kiếm được tiền, Tạ Cửu Đường tiếp tục tìm người.
Tạ Vinh An thấy hắn đang tìm Khương Trà, nghi hoặc hỏi: “Cửu thúc, sao không gọi điện cho Khương Trà?”
Tạ Cửu Đường vẻ mặt bất đắc dĩ móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động khác dán hình con bướm màu hồng nhạt, lắc lắc trước mặt Tạ Vinh An.
Tạ Vinh An liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là điện thoại của Khương Trà.
Vậy thì hóa ra điện thoại của Khương Trà đang ở chỗ Cửu thúc?
Thảo nào hắn gọi điện nãy giờ không ai nghe.
Khoan đã... Vậy chuyện hắn cố sức gọi điện cho Khương Trà lúc nãy, chẳng phải là Cửu thúc đã biết?
Còn cả chuyện hắn gửi tin nhắn WeChat than phiền về Cửu thúc cho Khương Trà, chẳng lẽ Cửu thúc cũng thấy hết?
Tạ Vinh An lập tức toát mồ hôi lạnh.
Hắn đã than phiền cái gì nhỉ?
【Gọi ta soái ca】:Sao Cửu thúc ta cũng đến tham gia chương trình văn nghệ? Chẳng phải từ trước đến nay hắn không tham gia gameshow sao?
【Gọi ta soái ca】:Hắn là người què mà đến tham gia show mạo hiểm, rốt cuộc là nghĩ gì vậy? Đến lúc chạy không nổi, chẳng phải lại kêu ta cõng hắn chạy à?
【Gọi ta soái ca】:Hắn là người lớn, sao còn mặt dày chơi chung với mấy đứa tụi mình? Không cảm thấy khác biệt sao?
【Gọi ta soái ca】:Sao cậu toàn đọc tin không trả lời vậy? Trà à?
Tạ Vinh An nhớ lại đến đây thì mồ hôi lạnh đã đổ ướt mặt hai lần.
Tạ Vinh An không dám lên tiếng nữa.
Thậm chí, hắn cũng không dám chủ động đòi 50 tệ kia, dù công lao kiếm được 80% là nhờ hắn.
Ý tưởng là Cửu thúc đưa ra, nhưng nhan sắc là hắn đã hy sinh nha.
Bất quá, may mà trong mắt Cửu thúc vẫn có hắn, rõ ràng có thể chỉ kiếm 50 tệ, nhưng vì hắn mà lại chọn 100 tệ.
Trong lòng Tạ Vinh An dâng lên một chút cảm động, chủ động muốn đẩy xe lăn cho Tạ Cửu Đường.
Khu này náo nhiệt, đông người, chế độ tự động của xe lăn không thích hợp sử dụng ở đây, cần người điều chỉnh.
Tạ Vinh An đẩy Tạ Cửu Đường đi, cả hai cùng nhau tìm Khương Trà ở khu chợ.
Trên đường còn gặp được nam sinh viên đã từng đến nhà hắn và bé Cơ Mộc, hai người cũng đang ra sức kiếm tiền mua vé tàu.
Cách kiếm tiền của hai người này là lao động thể lực thuần túy, hỏi chủ cửa hàng thuê nhân công, bắt đầu giúp đỡ làm việc, nam sinh viên giúp khuân vác hàng hóa, bé Cơ Mộc giúp bán hàng, tính tiền.
Cả hai bận túi bụi, mồ hôi nhễ nhại, áo quần ướt đẫm.
Thấy vậy, Tạ Vinh An đột nhiên cảm thấy, việc mình bán chút nhan sắc hình như cũng không đáng gì.
Dù sao đi nữa, tiền vé tàu của hắn cũng đã kiếm được rồi.
Hơn nữa còn dùng thời gian rất ngắn, có thể còn lập kỷ lục nhanh nhất.
Khi đi ngang qua sạp hàng của hai người kia, bọn họ còn lớn tiếng chào hỏi.
Áo sơ mi hoa của Tạ Vinh An vẫn khô ráo, phía trước cổ áo còn mở rộng hai cúc chưa cài, lộ ra bộ ngực rắn chắc, mơ hồ có thể thấy được đường cong cơ ngực rõ ràng.
Nam sinh viên và bé Cơ Mộc nghe thấy tiếng, cùng nhau quay sang, nhiệt tình chào hỏi.
Đến khi thấy Tạ Cửu Đường xuất hiện, trên người còn đeo cái máy thu âm giống của bọn họ, thì giật mình trừng lớn mắt, nói: "Cửu gia cũng tham gia chương trình ghi hình trên đảo à?"
Tạ Vinh An: "Đúng, Cửu thúc đến chơi."
Ngoài miệng nói đến chơi, nhưng mục đích của ai, bọn họ cũng đều rõ ràng.
Tạ Vinh An chào hỏi xong định đi, Tạ Cửu Đường lại phanh xe lăn lại.
Tạ Vinh An ra sức đẩy mà không nhúc nhích, còn tưởng mình sức yếu, cắn răng, dốc hết sức bình sinh, nhưng kết quả cũng không lay chuyển.
Cho đến khi đầu óc hắn chợt lóe, quay đầu nhìn nam sinh viên, hỏi: "Mấy cậu có thấy Khương Trà không?"
Nam sinh viên lắc đầu: “Vẫn chưa thấy, bọn tôi xuống xe, nhận được nhiệm vụ rồi là đi tìm việc làm liền.”
Tạ Vinh An nhanh chóng hỏi: “Bên các cậu, tiền công tính thế nào?”
Nam sinh viên hưng phấn nói: "Chủ quán tốt bụng lắm, trả tiền theo giờ, một giờ 25 tệ, hai giờ là 50 tệ.”
Không có so sánh thì không có đau thương.
Tạ Vinh An đột nhiên cảm thấy mấy phút bán nhan sắc lúc nãy của mình thật sự quá xứng đáng.
Tuy rằng những vết son môi trên mặt hắn vẫn không tìm thấy thứ gì để lau.
Mấy cô gái kia không biết dùng son môi hiệu gì, mà khăn giấy không thể lau hết được.
Tạ Vinh An hỏi thăm về tung tích của Khương Trà mà không có câu trả lời, lại đẩy xe lăn, thong thả bắt đầu di chuyển.
Xem như hắn đã hiểu rồi.
Cửu thúc vừa nãy muốn hỏi tung tích của Khương Trà, nhưng lại cố ý muốn hắn lên tiếng.
Hai người ở trong chợ, tiếp tục tìm kiếm.
Cuối cùng, Tạ Vinh An thấy được Đoàn Diên Ninh.
Đoàn Diên Ninh cầm máy ảnh, đứng giữa đám đông, dịu dàng nhìn về một hướng, chụp ảnh cho người đối diện.
Sau đó, Tạ Vinh An nhìn theo ánh mắt của Đoàn Diên Ninh, thấy được bóng dáng của Khương Trà.
Đoàn Diên Ninh gan cũng lớn quá rồi.
Tương lai là Tiểu Cửu thẩm của hắn mà cũng dám tán tỉnh.
Không muốn sống nữa rồi.
Tạ Vinh An cúi đầu, phát hiện Tạ Cửu Đường cũng đã phát hiện sự hiện diện của hai người kia.
Sắc mặt tối sầm.
Ánh mắt âm trầm nhìn hắn, một nhân viên không liên quan mà cũng thấy run lên.
Tạ Vinh An kiên trì đẩy xe lăn đến gần họ, trong lòng âm thầm thắp nến cho Đoàn Diên Ninh.
Khi sắp đến gần, hắn cao giọng hô một tiếng, "Biểu đệ, Khương Trà, hai người ở đây à? Ha ha."
Đoàn Diên Ninh quay đầu lại, ánh mắt dừng trên mặt Tạ Vinh An, rồi lại nhìn xuống thấy Tạ Cửu Đường, "Tiểu cữu?"
Tạ Cửu Đường khẽ nhấc mí mắt, lười biếng liếc nhìn hắn một cái, rồi thản nhiên lên tiếng, sau đó, trong sự chú ý của mọi người, đột nhiên lấy ra chiếc điện thoại dán hình con bướm màu hồng nhạt kia, đưa cho Khương Trà.
Khi đưa đi, hắn còn cố ý tìm một góc độ, bảo đảm máy quay trên cột cờ bên cạnh có thể ghi lại toàn bộ cảnh hắn đưa điện thoại cho Khương Trà.
Đoàn Diên Ninh: ???
Tâm trạng của hắn có chút phức tạp, thậm chí có chút chua xót.
Nuốt nước miếng, trong đó mang theo chút xót xa.
Màn bình luận thì rộn ràng --
【Mấy người ghép cặp nhầm lẫn rồi, mở mắt ra mà xem này, Cửu gia mới là chuẩn bài nha.】
【Cửu gia không hổ là người lợi hại nhất Tạ gia, cảnh tượng vừa rồi đủ để cho mấy nam nghệ sĩ ngu ngốc nào đó học cả đời.】
【Chỉ có mình ta cảm thấy Cửu gia vừa rồi có chút "Trà Trà" sao? Hắn cho ta cảm giác như cố ý đứng trước mặt Đoàn Diên Ninh, cầm điện thoại đưa cho Khương Trà, thông qua hành động này mà tuyên bố chủ quyền.】
【Tỷ muội, mạnh mẽ lên, bỏ chữ "như" đi, là cố ý đó.】
【Cửu gia làm việc không bao giờ thừa thãi, hắn chọn thời điểm này đưa điện thoại cho Khương Trà, chắc chắn có dụng ý riêng.】
【Điện thoại của Khương Trà có hình con bướm rất xinh, có ai biết link mua không?】 【 Đó là tự mình dán lên mà còn là kim cương thật đấy. 】 【 Ta nói thật, kim cương thật mà lại cứ thế đẹp dán lên ư? Ta dán đồ giả còn phải suy nghĩ cả nửa ngày, sợ dán vào người ta lại tưởng là thật, rồi lại ăn trộm mất điện thoại của ta. 】 【 Giờ phút này, Hồng Đường Khương Trà Y YDS, nham tương K.O. 】 Khương Trà lấy điện thoại, “Điện thoại của tôi sao lại ở chỗ của anh?” Nàng không hay dùng điện thoại, thậm chí còn không biết mình quên cầm điện thoại.
Tạ Cửu Đường bình tĩnh nói: “Khi ở trên máy bay, cô để ở chỗ tôi.” 【 A a a, quả nhiên bọn họ cùng nhau đi máy bay, tổ đạo diễn sao không sắp xếp cho bọn họ ngồi cùng một xe? Thật là không hiểu chuyện! 】 【 Sau này nghĩ đến những ngày tiếp theo có thể thấy họ chung khung hình, tôi đã thấy adrenalin của mình tăng vọt đến đáng sợ rồi, thật kích động. 】 【 Lần đầu tiên đu CP kích thích quá. 】 Khương Trà nhận lấy điện thoại, thuần thục bỏ vào trong túi.
【 Mọi người chú ý, Khương Trà không nói cám ơn, điều này chứng tỏ cô ấy đã coi Cửu gia là người một nhà! ! ! 】 【 A a a tỷ muội, cậu đu tốt đấy, tôi đu theo cậu. 】 【 Vì quá kích động, tôi đã xoay người 360 độ như con ngựa rồi lao ra ngoài, ôm người đầu tiên qua đường hôn cuồng hai cái, a a a cuộc đời thật mẹ nó tươi đẹp a. 】 【 Tỷ muội cẩn thận bị kiện đó ha ha ha. 】 【 Đu CP thì ai mà chẳng điên. 】 【 Lần đầu tiên đu CP, cái khác cũng ngọt ngào như vậy hả? 】 【 Không, cái khác phần lớn là CP làm màu thôi, đều là đường hóa học công nghiệp cả, chúng ta khác mà, vừa không thiếu tiền, lại chẳng thiếu nhiệt độ, tâm hồn trong trẻo. 】 Tạ Vinh An không nhịn được hỏi Khương Trà: “Mấy người kiếm được tiền không?” Đoàn Diên Ninh: “Vẫn chưa.” Khương Trà: “Vừa mới chuẩn bị bắt đầu.” Tạ Cửu Đường lập tức lấy ra 100 tệ giấu trong túi, đưa cho Khương Trà, nói: “Đây 100 tệ, vừa đủ hai vé tàu.” Khương Trà không nhận, rồi đưa nhiệm vụ của mình ra, cho Tạ Cửu Đường xem, nói: “Tổ tiết mục không cho lấy.” Người dựng lều làm chỗ làm việc tạm của tổ tiết mục, xem hình ảnh p·h·át sóng trực tiếp, nghe lời của Khương Trà nói, khó hiểu thấy cổ mình chợt lạnh.
Phó đạo diễn: “Chúng ta có phải hơi quá phận không?” Đạo diễn: “Cũng là vì hiệu quả của chương trình, không sao không sao không sao đâu.” Mọi người: “…” Không sao mà ông căng thẳng lặp lại ba lần làm gì?
Tạ Vinh An chỉ ngơ ngác nhìn: ? ? ?
Thì ra 50 tệ kia không phải kiếm cho hắn?
Đáng ghét.
Vui mừng hụt.
Tạ Vinh An vẫn nhìn chằm chằm 100 tệ trong tay Tạ Cửu Đường, nghĩ, tiếp theo, vẫn còn dư 50 tệ, Cửu thúc có rủ lòng thương cho hắn mua một vé tàu không?
Khương Trà không cần.
50 tệ đối với Cửu thúc mà nói, như muối bỏ biển.
Cho nên, chắc vẫn sẽ cho hắn người cháu đáng yêu này chứ?
Tạ Cửu Đường: “Cô muốn kiếm tiền bằng cách nào?” Tạ Vinh An vểnh tai: ?
Chẳng lẽ lại muốn hắn hy sinh nhan sắc ư?
Khương Trà: “Vừa đến đây thôi, xem trước đã.” Tạ Cửu Đường lại đưa 100 tệ trong tay, nói: “Tổ tiết mục chỉ nói là không thể chủ động l·ừ·a tiền đồng đội, mà nhất định phải tr·ả cái giá sức lao động tương ứng mới có thể nhận được tiền vé tàu phải không?” Khương Trà: “Đúng.” Tạ Cửu Đường: “Nếu vậy, tôi bắt đầu tiêu 50 tệ, thuê cô giúp tôi đẩy xe lăn, hai giờ 50 tệ.” Hai mắt Khương Trà sáng lên: “Được.” Khương Trà nhận lấy tiền.
Tạ Cửu Đường cố nhịn không cười.
Tiếp theo, ít nhất hai tiếng đồng hồ, hắn với cô phải gắn bó chặt chẽ với nhau rồi.
Như vậy chẳng phải tính là hẹn hò có lương sao?
Tổ tiết mục: ? ? ?
Phó đạo diễn: “Cái này hình như không có lỗ hổng gì.” Đạo diễn: “Không hổ là Cửu gia, giải quyết gọn ghẽ.” Mọi người: ? ? Ông như thể một tên xu nịnh vậy.
Tạ Vinh An: ? ? ?
Cuối cùng vẫn là hắn xui xẻo.
Khương Trà đẩy xe cho Tạ Cửu Đường rồi.
Đoàn Diên Ninh còn định theo sau, bị Tạ Vinh An ôm cổ, “Đi thôi, biểu ca dẫn con đi kiếm tiền.” Khương Trà: “Cửu gia, muốn đi đâu?” Tạ Cửu Đường: “Bờ biển.” Khương Trà đẩy xe lăn, một lần nữa đi đến bờ biển.
Gió biển so với lúc nàng đến, còn dữ dội hơn chút.
Trong lòng Tạ Cửu Đường khó nén kích động, đây là lần đầu tiên hắn cùng nàng đến bờ biển.
Tuy rằng tiếc không thể chụp ảnh, nhưng may mà đây là p·h·át sóng trực tiếp, đợi trở về hắn có thể tìm tổ tiết mục xin bản lưu.
Mặt cát trước mặt sạch sẽ vừa mềm mại.
Mấy đứa nhỏ trần trụi đang ở trên bờ cát nhặt vỏ sò chơi.
Khương Trà như bị thu hút, cô đi qua, cởi giày ra, bắt đầu đi dạo chơi trong cát.
Ánh mắt Tạ Cửu Đường từ đầu đến cuối theo cô.
Khương Trà nhặt được một vỏ sò nhỏ xinh đẹp, khom người cầm lấy, hướng về phía Tạ Cửu Đường kích động vẫy tay, “Cửu gia, bên này có vỏ sò, đẹp lắm này, anh có muốn xuống chơi một chút không?” Chân Tạ Cửu Đường tuy chưa hoàn toàn khỏi, nhưng ở mặt đất bằng phẳng, cũng có thể chống gậy chậm rãi đi một chút.
Chỉ là vẫn không đi lâu được.
Nụ cười của cô tươi tắn hào phóng.
Môi đỏ răng trắng dưới ánh mặt trời càng quyến rũ, lay động những góc nhọn trong đáy lòng người.
Người ngoài vẫn chưa biết chân Tạ Cửu Đường đang hồi phục.
Làn đ·ạ·n nghe thấy giọng Khương Trà, xôn xao bàn tán.
【 Chân Cửu gia đã khỏi rồi hả? 】 【 Ta nói thật, hay là giả? 】 【 Chẳng lẽ lại là Khương Trà chữa khỏi ư? 】 【 Tôi không tin, chắc là cô ấy nói bừa thôi, chứng tỏ cô ta không coi Tạ Cửu Đường ra gì. 】 【 Ha ha, không coi Cửu gia ra gì, coi anh ra gì chắc. 】 Tạ Cửu Đường nhìn Khương Trà, cũng muốn đến gần cô, bằng chính đôi chân của mình.
Hắn vịn vào tay vịn xe lăn, từ từ đứng lên.
Hai chân từng chút một đặt xuống đất, sau khi đứng vững, mới từ từ buông hai tay ra chống đỡ, thong thả mà kiên định dùng quãng đường thẳng ngắn nhất, đi về phía cô.
Khương Trà dường như nhận ra hắn muốn đi về phía mình, rất hiểu ý không đi tiếp, mà đứng ở nguyên tại chỗ chờ.
【 A a a khung cảnh thế kỷ, tôi nguyện gọi đó là khoảnh khắc đẹp nhất hôm nay. 】 【 Ai hiểu chứ, anh đi về phía em, em ở nguyên tại chỗ chờ đợi, cái cảm giác hàm kim lượng này! 】 【 Hai người như này, không cưới rất khó xong chuyện. 】 【 Người đâu! Cho bọn họ vào động phòng! 】 【 Chân Cửu gia tốt thật rồi kìa, tuy đi không được như người bình thường nhưng cũng đã có thể đứng dậy đi được, quả thực là kỳ tích y học mà? 】 【 Không ngờ trong đời mình lại được thấy Tạ Cửu Đường đi, ai hiểu lúc đầu tôi là fan của Tạ Cửu Đường vì sao chứ? Vì hắn mặc một thân tây trang đen, từ trên xe bước xuống, đi về phía sân bay trong đoạn video ngắn đó, quá đẹp, đôi chân dài như vậy, tư thế đi đường siêu cấp vô đ·ị·c·h đẹp trai, sau này hắn bị b·ệ·n·h, ngồi xe lăn tôi còn lén khóc mấy lần đây này. 】 Tạ Cửu Đường lúc sắp đến gần Khương Trà, Khương Trà chủ động đưa tay về phía hắn.
Tạ Cửu Đường đặt lên tay trắng nõn thon dài của cô.
Mặc dù chỉ là kiểu nắm tay chạm ngón cái, nhưng sự tiếp xúc cơ thể này cũng đủ làm CP phấn vui mừng.
Làn đ·ạ·n đều là tiếng th·é·t ch·ói tai.
Tạ Cửu Đường vừa đến trước mặt Khương Trà, Khương Trà xòe bàn tay ra, để lộ viên vỏ sò xinh đẹp ở trên, “Cửu gia, có đẹp không?” Tạ Cửu Đường: “Đẹp.” Trong lòng Tạ Cửu Đường có chút mong chờ, nghĩ rằng Khương Trà sẽ đưa cho mình.
Bởi vì sự mong chờ này, khi hắn nhìn viên vỏ sò đó, ánh mắt đều phủ lên một tầng sáng.
Khương Trà: “Rất hợp để làm trang sức đeo lên người.” Tạ Cửu Đường mười phần cổ động: “Đúng.” Khương Trà: “Anh cũng cảm thấy vậy à? Vậy anh nói xem nếu tôi vẽ một đạo phù trên mặt nó, biến nó thành trang sức vừa trừ tà vừa giữ bình an, thì nó đáng giá bao nhiêu tiền? Chắc là hơn bùa bán online ấy nhỉ?” Tạ Cửu Đường: ?
Người xem p·h·át sóng trực tiếp: ? ? ?
【 Ha ha ha, vẫn là bộ dạng tham tiền quen thuộc. 】 【 Ch·ế·t cười, tôi cá một trăm con vịt, Tạ Cửu Đường vừa nãy chắc là tưởng Khương Trà định đưa vỏ sò cho mình. 】 【 Không nói nữa, tỷ muội chắc đây là vịt đứng đắn chứ? 】 【 Đàng hoàng chứ, nhà tôi có trang trại nuôi nhiều vịt lắm. 】 【 Phụt, thật x·i·n ·l·ỗ·i, tôi cũng muốn lệch lạc theo. 】 【 Giờ không gọi là vịt, gọi là người mẫu nam. 】 Khương Trà vẫn đặt viên vỏ sò đó lên lòng bàn tay Tạ Cửu Đường, sau đó xoay người tiếp tục tìm kiếm nhiều hơn.
Tạ Cửu Đường nhìn vỏ sò trên tay mình, nắm chặt.
Không xa, Khương Tịch Đồng đi ngang qua bờ biển, từ xa thấy bóng dáng Khương Trà cùng Tạ Cửu Đường.
Lúc cô ta nhìn thấy hai người thái độ thân mật, cử chỉ ái muội, thì tức đến mức nghiến răng.
Khương Trà đáng ra phải ch·ế·t khi nghỉ hè rồi.
Rốt cuộc ở đâu xuất hiện sai sót, để cô ta sống dậy?
Giờ còn leo lên được Tạ Cửu Đường.
Nếu Khương Trà cuối cùng gả cho Tạ Cửu Đường, thì dù cô ta có gả cho Hoắc Nghiêm Xuyên, cũng đã định sẵn sẽ thua Khương Trà.
Không!
Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Khương Tịch Đồng nghiến răng hận, trong lòng suy nghĩ muốn g·i·ế·t c·h·ế·t Khương Trà như thế nào, sau đó quay người lại, bị một hòn đá không rõ ở phía sau vấp té, trực tiếp ngã chổng vó theo thế chó đớp c·ứ·t.
Khương Tịch Đồng cứ vậy ngã một cú hoa lệ, người như con ếch dang tay dang chân nằm sấp trên mặt đất.
Nhưng vận khí cô ta còn khá tốt.
Trước khi cô ta ngã có mấy mảnh thủy tinh vụn, nếu như cô ta ngã lệch về phía trước một chút, tuyệt đối sẽ bị hủy dung.
Vận may cẩm lý vẫn còn có tác dụng với cô ta.
【Ha ha ha ha Khương Tịch Đồng này ngã sấp xuống tư thế, giống một con ếch.】 【Phốc phốc thật buồn cười.】 【@Khương Tịch Đồng, rời đi ngươi ai còn nguyện ý xấu mặt chọc ta cười đấy?】 【Các ngươi đừng quá đáng, Tịch Đồng ngã sấp xuống rõ ràng là do tổ chương trình trách nhiệm, tổ chương trình chưa từng làm biện pháp bảo hộ!】 【Cái gì? Chủ nhà các ngươi năm nay vừa ba tuổi sao?】 【Ta cháu ba tuổi đi đường còn vững hơn nàng.】 【Tự mình đi đường không nhìn đường ngã sấp xuống còn muốn đổ lỗi cho tổ chương trình? Ngươi ngã sấp xuống ngoài đường, còn muốn quốc gia bồi thường tiền à?】 【Thật là lũ trẻ ranh, mở to mắt ra đi.】 【Đối với lũ fan đầu óc phát triển không tốt các ngươi, ta thật là bà lão leo cầu thang, không phục không được.】 【Ha ha ha ha cười c·h·ế·t mất, đám người trên mạng này chơi chữ hay quá, đúng là ông già đánh Thái Cực, lão âm dương nhân.】 ...
Khương Trà lại nhặt được không ít vỏ sò đẹp, nàng ngay từ đầu cầm vỏ sò trong lòng bàn tay, sau không cầm được nữa liền dùng vạt áo ôm lấy, ôm đầy một bó về sau, trên mặt tràn đầy niềm vui thu hoạch, quay đầu hướng về phía Tạ Cửu Đường đi tới.
Nàng nhặt vỏ sò, nhặt quá hăng say, đi hơi xa.
Đi trở về còn phải một hai phút.
Khương Trà từ xa nhìn thấy bên cạnh Tạ Cửu Đường có mấy đứa trẻ trần truồng vây quanh, bọn chúng ngày thường ở dưới ánh mặt trời, trần truồng chạy tới chạy lui, còn thường xuyên xuống biển bơi lội, trên người đều đen bóng.
Những đứa trẻ đem vỏ sò thu hoạch được của mình toàn bộ đưa cho Tạ Cửu Đường, sau đó bắt đầu nói những câu chuyện phiếm.
Cậu bé nhỏ nhất, mở bàn tay mình ra, chỉ có hai viên vỏ sò nhỏ xíu, cậu cẩn thận từng li từng tí đưa vỏ sò cho Tạ Cửu Đường, nói: "Chú ơi, cháu có thể hỏi chú một câu hỏi không?"
Tạ Cửu Đường thấy Khương Trà thích vỏ sò, bèn dùng cách trả lời câu hỏi để đổi lấy vỏ sò từ đám trẻ.
Chỉ cần đưa vỏ sò cho hắn, liền có thể tùy ý hỏi hắn bất kỳ câu hỏi nào.
Nếu không muốn hỏi, còn có thể bảo hắn kể chuyện.
Tạ Cửu Đường biết rất nhiều thứ, hắn dùng thái độ hài hước lại nghiêm túc, giải thích cho lũ trẻ hết cái này đến cái khác về bầu trời, vũ trụ, sinh vật, biển cả và các chủ đề khác.
Tạ Cửu Đường nhận vỏ sò từ lòng bàn tay cậu bé, mỉm cười, "Có thể hỏi."
Cậu bé nắm chặt tay, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn hắn, hỏi: "Sau khi người c·h·ế·t đi, thật sự sẽ biến thành ngôi sao trên trời sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận