Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 362: Cẩm lý khí vận là mục tiêu (length: 4065)

Là trên người nàng từ lúc sinh ra đã có vận may cẩm lý! ! !
Kẻ ôm nàng đi, sớm đã biết trên người nàng sẽ sinh ra vận may cẩm lý.
Để cướp đi vận may cẩm lý trên người nàng, sớm đã tiềm phục bên cạnh Khương Nguyên Hỉ, kết giao với Khương Nguyên Hỉ, khiến Khương Nguyên Hỉ mất cảnh giác với kẻ đó.
Thậm chí, xem kẻ đó như người thân bình thường đối đãi.
Thành ra một sự tồn tại tuyệt đối sẽ không bị nghi ngờ.
Kẻ đó mai phục nhiều năm về sau, đợi đến lúc nàng sắp ra đời thì bắt đầu hành động.
Khương Nguyên Hỉ và Lâm Đống Thiên rất yêu nhau, hai người hầu như không có cãi nhau bao giờ.
Khương Nguyên Hỉ dù có cáu kỉnh thế nào, Lâm Đống Thiên đều sẽ vô điều kiện cưng chiều nàng.
Mà Khương Nguyên Hỉ cũng không phải là người cố tình gây sự, càng không phải là kiểu người hễ dỗi là bỏ nhà trốn đi trong thời gian mang thai.
Chuyện này, nhất định là đối phương đã dùng những thủ đoạn cực kỳ âm hiểm.
Sau một hồi tỉ mỉ sắp đặt, sự tình diễn ra theo đúng ý đồ của đối phương.
Sau khi đứa trẻ mất đi, Khương Nguyên Hỉ vô cùng tự trách.
Lâm Đống Thiên cũng vậy.
Khương Nguyên Hỉ thậm chí còn có phản ứng thái quá với Lâm Đống Thiên, chỉ cần nhìn thấy Lâm Đống Thiên, nàng liền nghĩ đến việc bản thân cãi nhau với hắn, rồi dỗi bỏ nhà trốn đi, dẫn đến sự thật con gái bị mất.
Bất đắc dĩ.
Vì sức khỏe thể chất và tinh thần của Khương Nguyên Hỉ.
Lâm Đống Thiên chủ động chuyển ra ngoài ở riêng, giảm bớt xuất hiện trước mặt Khương Nguyên Hỉ.
Nhưng hắn vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm tung tích con gái mất tích.
Nhưng hắn dù sao cũng chỉ là người bình thường, sao có thể đấu lại được với tổ chức người bọ cạp.
Huống chi, đối phương vì ôm nàng đi, đã mai phục âm mưu nhiều năm.
Thủ đoạn âm hiểm thế này, ai có thể ngờ đến?
Khương Trà cúi đầu suy nghĩ chuyện.
Tạ Cửu Đường còn chưa nói hết, hắn biết nàng đang nghĩ gì, cho nên lặng lẽ chờ ở bên cạnh, chờ Khương Trà nghĩ thông suốt, nghĩ xong, hắn mới tiếp tục nói.
Khương Trà vô thức dùng ống hút khuấy ly trà sữa.
Vận may cẩm lý trên người Khương Tịch Đồng.
Khương Tịch Đồng và đối phương rốt cuộc có quan hệ như thế nào, mà đáng để kẻ đó tốn công tốn sức như vậy, nhất định phải lấy vận may cẩm lý từ trên người nàng, cho đến Khương Tịch Đồng?
Khương Trà bỗng ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc, nhìn Lâm Hi Chi, nói: "Đinh Cẩm Ý thật sự không có sinh con sao?"
Lâm Hi Chi lắc đầu, "Thông tin chúng ta biết được là không sinh, nhưng có hay không có vụng trộm sinh thì không biết."
Lâm Dật Chi: "Sao vậy? Ngươi cảm thấy nàng có con? Hay là tính ra được nàng có con? Nàng ngay cả chuyện này cũng gạt chúng ta?"
Khương Trà: "Các ngươi còn nhớ, nàng đã xuất hiện ở nhà các ngươi bao lâu không?"
Lâm Hi Chi, Lâm An Chi và Lâm Dật Chi đều đồng loạt lắc đầu.
Đừng nói Lâm Dật Chi nhỏ nhất không nhớ rõ, ngay cả Lâm An Chi lớn tuổi nhất cũng không có ấn tượng.
Lâm Hi Chi ngẫm lại một chút, nói: "Cụ thể bao lâu, chúng ta thật sự không nhớ, giống như chuyện cực kỳ lâu trước kia nàng đã ở bên cạnh chúng ta rồi, chuyện này có lẽ phải hỏi mẹ mới biết."
Nghĩ đến mẹ, ba anh em vừa căng thẳng nhìn Khương Trà.
Giấy xét nghiệm quan hệ huyết thống DNA đã cho Khương Trà xem rồi.
Nhưng Khương Trà vẫn chưa nói muốn nhận mấy người anh trai này.
Thậm chí còn không mở miệng gọi anh trai.
Lẽ nào thật sự không muốn bọn họ mấy người anh trai sao?
Trong lòng ba người đều rất căng thẳng, chỉ là không dám biểu hiện quá rõ ràng, sợ Khương Trà cảm thấy mình đang ép nàng nhận người thân vậy.
Tuy rằng ba người bọn họ đều rất muốn nghe Khương Trà gọi mình là anh trai, nhưng vì bọn họ nhận biết Khương Trà lâu như vậy, một người cũng không nhận ra muội muội, ba người đều tự hiểu là mình đuối lý, lại không dám tạo áp lực cho Khương Trà.
Cho dù cuối cùng Khương Trà không muốn về Lâm gia, không muốn nhận bọn họ mấy người anh trai, bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng đi tranh thủ sự tha thứ của muội muội...
Bạn cần đăng nhập để bình luận