Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 378: Không kinh nghiệm, có thể hay không quá đau? (length: 6171)

Tạ Cửu Đường áp sát sau lưng Khương Trà, làm ra vẻ thân mật che chở, ánh mắt rơi trên người Khương Bảo Quý, nói: "Khương Bảo Quý, vợ ông biết ông ở ngoài nuôi gái, còn để gái sinh con cho ông, ông một tuần tăng ca ba lần, nói ngủ lại công ty, hóa ra toàn là đến nhà con nhỏ này ngủ hả?"
Mặt Khương Bảo Quý trắng bệch, hắn muốn ngăn Tạ Cửu Đường lại, nhưng lại không dám bịt miệng Tạ Cửu Đường, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Cửu Đường lật tẩy bí mật hắn giấu kín hai mươi mấy năm trước đám đông.
Cuối cùng Khương Bảo Quý không dám đối mặt, trực tiếp giả vờ ngất xỉu.
Khương Thừa Nghiệp bên cạnh đỡ lấy Khương Bảo Quý.
Kết quả hành động này của hắn, vừa vặn đụng vào họng súng.
Ánh mắt Tạ Cửu Đường chuyển sang Khương Thừa Nghiệp, thản nhiên nói: "Khương Thừa Nghiệp, chuyện mày ngủ với bí thư, hai vợ mày vẫn còn chưa biết hả? Hai người ở nhà thì nói với vợ mình công việc quá mệt mỏi không có tâm trạng lẫn sức lực mà làm bài tập, nhưng tuần nào cũng ra ngoài thuê phòng ít nhất hai lần, có cần tao kể tên khách sạn mày thuê không?"
Mặt Khương Thừa Nghiệp tái mét, còn chưa kịp lên tiếng, một cái tát như trời giáng giáng xuống mặt hắn.
"Khương Thừa Nghiệp, đồ chó má nhà mày, bà đây sinh cho mày ba đứa con, mày lại ra ngoài ngủ với thằng khác hả? Bà đây làm thịt cái đồ rùa đen nhà mày..."
Một người phụ nữ thân hình béo tròn tóm lấy tai Khương Thừa Nghiệp, lôi đi ngay tại chỗ.
Khương Bảo Quý bị quẳng dưới đất, không ai dám lên đỡ.
Nhưng hắn lại không dám tỉnh lại lúc này, chỉ có thể tiếp tục giả vờ bất tỉnh.
Mãi cho đến khi một cái chai rượu nện tới, trúng phóc đầu Khương Bảo Quý, khoảnh khắc cái chai vỡ tan, đầu hắn cũng tóe máu.
Khương Bảo Quý không kịp kêu đau, trực tiếp hôn mê thật sự.
Vợ hắn xông lên, nhắm ngay chỗ hiểm của Khương Bảo Quý mà đá tới tấp.
Đá hơn mười cú, xác định là phế thật rồi, Tạ Cửu Đường mới liếc mắt ra hiệu cho đám vệ sĩ bên cạnh, để họ tránh đường, cho người vào cứu.
Đang livestream đó mà.
Không thích hợp để có án m·ạ·n·g.
Để cho thêm chút kịch vui thì lại hay, còn khiến người xem livestream thêm phần thú vị.
Thế là, không còn ai dám đứng ra nữa.
Ngay cả Giang Hiểu Lệ cũng trốn ra phía sau.
Tạ Cửu Đường nắm chặt tay Khương Trà, quay người bỏ đi.
Hắn đi đến chỗ không có camera quay, vẫn giữ chặt tay nhỏ của Khương Trà không buông.
Khương Trà giơ tay, chạm lên cổ hắn một cái.
Nhiệt độ ấm áp, cảm giác chạm vào rất thoải mái.
Tạ Cửu Đường cảm giác đầu ngón tay nàng như mang theo chút điện, cho nên chỗ nào bị đầu ngón tay nàng chạm qua đều tê dại.
Vùng da thịt nhỏ đó, giống như trở nên khác với những chỗ khác.
Sau khi Khương Trà chạm xong, một con người giấy bé tí cỡ ngón tay, từ cổ Tạ Cửu Đường, hổn hển bò đến gần tay Khương Trà, rồi trèo lên đầu ngón tay Khương Trà, lại quay về lòng bàn tay nàng.
Tạ Cửu Đường nhìn rõ là vật gì, nói: "Vừa rồi chính là nó truyền tin cho ta?"
Khương Trà: "Ừm."
Tạ Cửu Đường căn bản không biết ai là Khương Bảo Quý, càng không quen cái gã Khương Thừa Nghiệp kia.
Chính là nhờ Khương Trà dùng con người giấy nhỏ này, truyền lời cho hắn, hắn mới có thể nói rành mạch như thế.
Tạ Cửu Đường nhìn chằm chằm mặt Khương Trà, nhìn một lát, nói: "Chuyện vừa rồi, ngươi nghĩ sao?"
Hắn biết đây không phải thời điểm tỏ tình tốt, nhưng hắn có chút không nhịn được.
Hắn không cưỡng lại được xao động trong lòng, không muốn bỏ lỡ cơ hội không tốt lắm nhưng là cơ hội tốt nhất hiện tại.
Khương Trà không suy nghĩ theo hướng nào khác, chỉ ngẩng đầu nhìn Tạ Cửu Đường, nói: "Sao vậy?"
Trong lòng Tạ Cửu Đường có chút rơi vào hầm băng, đó là cảm giác khi rơi xuống, phía dưới là hầm băng, trong quá trình rơi đã cảm nhận được từng đợt lạnh buốt từ bên dưới trào lên.
Lạnh đến tim cũng hơi đau nhói.
Tạ Cửu Đường nắm chặt tay Khương Trà, nhìn thẳng vào mắt nàng, biểu cảm khẩn trương mà đầy mong chờ, hắn mấy lần muốn nói ra nhưng mấy lần lại sợ câu trả lời không phải là điều mình mong muốn mà lùi bước.
Khương Trà nháy mắt mấy cái, "Nếu ngươi không có chuyện gì muốn nói, vậy ta nên đi bận, Đinh Cẩm Ý đến rồi."
Tạ Cửu Đường nắm tay Khương Trà không buông, giọng nói trầm thấp, nói: "Cho ta hai phút, ta nói nhanh thôi."
Hắn vừa mới không nói ra được, bây giờ lại có chút hối hận vì đã bỏ lỡ cơ hội.
"Những lời vừa rồi của ta, chỉ là để trấn áp bọn họ, ngươi biết đó, mấy lão già ngoan cố, chỉ có thể dùng áp lực họ có thể hình dung để trấn áp họ, mà thân phận của ta chính là vũ khí tốt nhất, cho nên ta mới có thể nói ta muốn, trên thực tế ta muốn nói là, không phải ta muốn ngươi, mà là ta đang cầu ngươi muốn ta..."
"Muốn ta?" Khương Trà chớp mắt nhanh hơn một chút, "Ngươi muốn cho ta muốn ngươi?"
Khi nàng nói câu sau, trên mặt lộ vẻ không hiểu lắm, còn hơi nghiêng đầu.
Tạ Cửu Đường chưa nói xong, bởi vì nàng hỏi lại, cùng vẻ đáng yêu của nàng, khiến đầu óc hắn trống rỗng, nội dung muốn nói cũng không nói ra được.
Hắn có chút ngơ ngác thuận theo bản năng, khẽ gật đầu, "Ừm."
Khương Trà nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Đợi sau khi chuyện đêm nay kết thúc, ta có thể suy nghĩ một chút."
Tạ Cửu Đường như người rơi xuống hầm băng, bỗng chộp được sợi dây cứu mạng, hắn nắm chặt cổ tay Khương Trà, giọng điệu khẩn trương nói: "Thật sao?"
Khương Trà gật gật đầu, "Ừm, thật mà."
Muốn hắn ý tứ, hẳn là ý Đại sư tỷ biểu đạt kia.
Bất quá nàng có kinh nghiệm gì đâu chứ.
Tạ Cửu Đường nhìn cũng không giống như là người có kinh nghiệm.
Có khi nào sẽ đau lắm không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận